Ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ lại đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó mới trở về.
Khi đi ngang qua cổng nhà bên cạnh kia, Nguyễn Tri Hạ bước nhanh hơn.
Cũng may, mấy tên thiếu niên kia cũng không ở nhà, hình như là có việc ra ngoài rồi.
…
Thành phố Thượng Hải.
Tư Mộ Hàn từ cao ốc Tư thị ra, đã là đêm khuya.
Thời Dũng nhìn thấy anh đi ra, liền chủ động thay anh mở cửa xe ra: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn không lên xe, mà là giương mắt nhìn anh ta.
Thời Dũng hiểu ý, đưa một tay khác ra, trên tay rõ ràng đang cầm một cái điện thoại di động.
Tư Mộ Hàn nhận lấy, cũng không vội lên xe, đứng ở cửa xe mở điện thoại ra.
Màn hình sáng lên, phía trên hiện ra chính là ảnh một người phụ nữ.
Trong bức ảnh người phụ nữ đó mặc một bộ áo khoác mỏng màu xám, bên trong là một bộ áo váy liền màu trắng rộng rãi, bụng phệ ngồi trong nhà hàng ăn cơm.
Người chụp ảnh chắc là ở xa chụp lén qua tủ kính, cho nên mặt người phụ nữ đó cũng không rõ ràng lắm.
Lúc cô cúi đầu ăn gì đó, tóc còn rủ xuống che khuất gần nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt Tư Mộ Hàn lại giống như là dính vào trên tấm ảnh, hơi ngây người.
Mãi sau, Tư Mộ Hàn mới lên tiếng nói: “Gần đây cô ấy đều ăn những thứ này ở bên ngoài?”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, ở trong gió đêm nghe thấy có mấy phần cô đơn.
Thời Dũng trả lời: “Bình thường mợ chủ đều sẽ tự mình nấu cơm, nhưng thời gian gần đây đều không hề đi ra ngoài, có thể là công việc bận rộn, trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn mới ra ngoài ăn.”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn nhàn nhạt lên tiếng, lúc này mới cúi người ngồi vào trong xe.
Thời Dũng thấy anh như vậy, sau khi đóng cửa xe thay anh, không khỏi thở dài một cái.
Trước đây, Tư Mộ Hàn nói không muốn làm phiền Nguyễn Tri Hạ, Thời Dũng còn tưởng rằng cậu chủ nói chỉ là nói mà thôi.
Bởi vì với hiểu biết của