Nguyễn Tri Hạ thở dài trong lòng một tiếng, người đàn ông này đúng như kiểu được làm từ sắt ấy.
Lần trước khi trúng đạn cũng dám để cho cô rút đạn ra cho anh, sốt tới mức ngất đi, phải tiêm mà vẫn bò dậy để làm việc.
Hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ.
“Về rồi à!” Giọng nói của anh vẫn hơi khàn khàn, nhưng không còn sự yết ớt nữa.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn chiếc máy tính trước mặt anh, cách khoảng ba bốn mét cô liền hỏi: “Anh đang làm việc đấy à? cơ thể anh ổn hơn rồi chứ?”
Ngoài sắc mặt không được khỏe thì đúng là không nhìn ra điểm nào giống với người bệnh.
“Không sao.
” Bàn tay anh gõ xuống bàn phím máy tính, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô và nói: “Chỉ là hơi đói chút thôi.
”
Nghĩ tới cuộc điện thoại ban nãy anh gọi, Nguyễn Tri Hạ liền lên tiếng: “Anh…” có thể bảo vệ sĩ nấu cơm cho.
“Tư Gia Thành” giống như biết trước được lời cô muốn nói, anh liền cắt ngang: “Không ngon.
”
Anh chỉ nói vỏn vẹn có hai từ không đầu không cuối nhưng Nguyễn Tri Hạ hiểu được ý anh, tức anh bảo cơm vệ sĩ nấu không ngon.
Thời Dũng mang thuốc tới, đúng lúc nghe thấy Tư Mộ Hàn nói “Không ngon”.
Tâm trạng anh lúc này khiến người khác chỉ biết cười.
Trước đây anh chưa từng nói cơm bọn họ làm không ngon, từ sau khi cưới cô chủ về thì bắt đầu mới chê vậy.
Nói thực, cô chủ ngoài việc ngoại hình có phần xấu xí thì anh ta thực sự chưa nhìn ra có điểm gì đặc biệt.
Nhưng cậu chủ cũng không hề ghét cô chủ, thậm chí còn khá quan tâm, vì thế người làm thuộc hạ như anh ta đương nhiên cũng phải tôn trọng cô chủ.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ chiều rồi.
Nhìn thấy Thời Dũng cũng vẫn ở đó, cô ngây người ra hỏi anh ta: “Tư Mộ Hàn ở nhà?”
“Ừm.
” Người trả lời cô là “Tư Gia Thành.
”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút kì lạ: “Vậy anh ấy ăn cơm chưa?”
Bàn tay đang cầm lấy cốc nước của Tư Mộ Hàn bống dừng