Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Anh không nên hở chút lại đòi san bằng công ty của người khác…”
“Em có thể đi cùng người đàn ông khác tham dự bữa tiệc tối, vì sao anh không thể san bằng Thẩm thị chứ?” Tư Mộ Hàn nhướn mày nhìn cô, giọng điệu không vui.
Rất rõ ràng là anh tức giận, còn đang ghen.
Tư Mộ Hàn ghen tuông như vậy đúng là rất hiếm thấy.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút ngạc nhiên, không nhịn được lại muốn cười.
Tư Mộ Hàn chú ý vẻ mặt của cô, gương mặt không cảm xúc đưa tay xoa nhẹ trên đầu cô.
“Anh làm rối kiểu tóc của em rồi.” Nguyễn Tri Hạ bất mãn đẩy tay anh ra.
Tư Mộ Hàn vừa rồi chỉ lo tức giận, lúc này mới chú ý thấy hôm nay Nguyễn Tri Hạ còn cố ý làm tóc.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn híp mắt lại thì vội vàng kéo anh đi ra ngoài: “Chúng ta đi ra ngoài trước đã.
Cứ ở chỗ này thì thật quá kỳ lạ.”
Tư Mộ Hàn không nói nhiều, mặc cho cô kéo anh đi ra ngoài.
Vừa đi ra, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy Thẩm Sơ Hoàng còn ở đó.
Thẩm Sơ Hoàng thấy cô đi ra liền gọi: “Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ lúng túng mỉm cười.
Tư Mộ Hàn trực tiếp quên sự tồn tại của Thẩm Sơ Hoàng, anh nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Anh bảo người đưa em về.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ khi mình mới vừa vào phòng tiệc thì không trả lời Tư Mộ Hàn ngay.
Tư Mộ Hàn không cho cô đi cùng Thẩm Sơ Hoàng tới tham dự bữa tiệc tối, bản thân anh ngược lại đi ra trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc cho cả người dính đầy hoa đào.
Hơn nữa, trong thời gian này cô không mấy khi gặp mặt Tư Mộ Hàn, thật vất vả mới có thể đàng hoàng gặp mặt một lần, làm sao có thể đi như vậy được?
Thấy Nguyễn Tri Hạ mãi không trả lời, Tư Mộ Hàn đã biết cô không muốn về.
Tư Mộ Hàn cúi đầu, xoa nhẹ lên mặt của