Nguyễn Tri Hạ chỉ mím môi cười không trả lời.
Dù sao thì muốn cô nói khác lương tâm mình thì không thể nào được.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng lườm cô rồi bắt đầu ăn cơm.
Lúc chiều đã ngủ một giấc, nên giờ Nguyễn Tri Hạ không có cảm giác buồn ngủ.
Cô nằm trên giường xem điện thoại, rồi hỏi Tư Mộ Hàn chuyện anh ở nước M.
“Tiểu Thành và mọi người khi nào về?” Trước đây Tư Mộ Hàn có nói qua anh là người về trước tiên.
Tư Mộ Hàn đưa tay kéo cô vào lòng: “Hôm nay bay, ngày mai đến.”
“Chuyện của ba, có thật là tai nạn ngoài ý muốn không?” Cũng giống như Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cũng cảm giác chuyện này có chút vấn đề.
Tư Mộ Hàn hơi trầm ngâm nói: “Cảnh sát trả lời là như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ nghe ra được ngụ ý trong lời nói của của anh, cô hỏi lại: “Vậy còn anh? Anh thấy sao?”
“Em nghĩ anh sẽ thấy sao?” Tư Mộ Hàn cúi đầu, đưa tay vuốt nhẹ mũi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đẩy tay anh ra, anh lại dùng tay hất lông mi của cô, còn nói: “Dài vậy?”
Nguyễn Tri Hạ không mở được mắt, híp mắt né tay hắn: “Của anh dài hơn, tự chơi cái của anh đi.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút tinh nghịch: “Của anh có dài đâu?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình đã bị Tư Mộ Hàn làm hư, rõ ràng chỉ là câu nói thông thường, nhưng vào tai cô lại cảm giác ý của nó không phải như vậy.
Tư Mộ Hàn chống tay ngồi dậy nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sao không nói nữa? Em đang nghĩ gì vậy, ý của anh là lông mi của anh không dài bằng em …”
Nguyễn Tri Hạ dùng tay đẩy ngược anh xuống giường: “Ngủ đi!”
“Sao thô