Vẻ mắt Tư Mộ Hàn âm trầm, lửa giận trong lòng nhen nhóm bừng lên.
Đã có thuộc hạ thông báo cho Cố Tri Dân và Thời Dũng, khi Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ đến đại sảnh liền nhìn thấy hai người bọn họ.
Thời Dũng gặp vẻ mặt Tư Mộ Hàn như thế cũng không dám hỏi gì, Cố Tri Dân thì lại lên tiếng hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
“Không sao cả.
” Giọng nói Tư Mộ Hàn rất trầm, xoay đầu nhìn Thời Dũng: “Đến bệnh viện thôi.
”
“Vâng.
” Thời Dũng cung kính đáp lại một tiếng, liền lấy điện thoại ra gọi điện.
Sau khi lên xe, Tư Mộ Hàn mới dường như nghĩ đến cái gì, hỏi Cố Tri Dân: “còn tiểu minh tinh của cậu đâu?”
“Ban nãy vừa gọi điện thoại cho cô ấy, cổ nói không có mặt ở đây.
” Cố Tri Dân tuy vẫn không vừa ý cách Tư Mộ Hàn xưng hô như vậy với Thẩm Lệ, nhưng anh cũng biết thời khắc này không phải là lúc nên so đo chuyện như vậy.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ ngẩng đầu dặn dò tài xế: “Nhanh chút.
”
Tuy rằng tăng tốc thêm nữa sẽ quá tốc độ, nhưng tài xế lại không dám chống lại lệnh anh.
May mà bây giờ trời đã nhá nhem tối, xe chạy trên đường đã ít đi khá nhiều.
Đến một bệnh viện tư nhân gần đấy.
Bệnh viện này không lớn lắm, rất ít người, bác sĩ trực ban là một người đàn ông, đang gọi điện nói chuyện giết thời gian với bạn gái anh ta.
Vị bác sĩ này ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn người Tư Mộ Hàn đi qua đây, vẻ mặt liền thay đổi, vội vàng cúp điện thoại.
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ đi phía trước nhất, Thời Dũng và Cố Tri Dân thì bước sau lưng anh, sau họ là đám thuộc hạ theo cùng, nhìn sơ có chút giống xã hội đen đến gây chuyện.
Vị bác sĩ nọ bị dọa đến trắng bệch mặt: “Xin…xin hỏi đến khám bệnh đúng không ạ?”
“Ừm.
” Tư Mộ Hàn trả lời một câu, rồi đặt Nguyễn Tri Hạ xuống chiếc giường bệnh, sau đó nghiêm mặt đứng cạnh nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ.
Vị bác sĩ nuốt ngụm nước bọt, dè dặt kiểm tra giúp Nguyễn Tri Hạ, tay đang cầm ống nghe đều đang run rẩy.
Tư Mộ Hàn lạnh mặt liếc anh ta một chút: “Cậu bị kinh phong à?”
Bác sĩ vội đáp: “Không …không có…”
Một đám như nhân