Thẩm Lệ vừa nghe thấy thế liền ghé sát mặt vào Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Vậy cậu có ảnh chụp không?”
Nguyễn Tri Hạ cười thần bí: “Có chứ.”
Hiếm khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn ăn mặc như vậy, đương nhiên phải chụp ảnh giữ làm kỉ niệm rồi.
Hôm qua khi trở về nhà trọ, trong lúc cả hai chờ thang máy, Nguyễn Tri Hạ đã chụp trộm một bức.
Cô lục lại tấm ảnh đưa cho Thẩm Lệ xem.
Thẩm Lệ nhìn ảnh chụp liền lắc đầu: “Mình cảm thấy thần thái của ông chủ đúng là quá ổn định, đừng nói là áo nỉ trùm đầu mà tớ cảm thấy cho dù anh ấy có mặc bộ đồ thỏ hồng thì vẫn khiến người ta phải e dè.”
“Nào có, mặc như vầy cũng đáng yêu mà.” Nguyễn Tri Hạ giơ tay giật điện thoại, bất mãn nói.
Thẩm Lệ”xì” một tiếng, khoa trương nhún vai: “Nổi da gà quá đi.”
Hai người uống xong trà sáng thì thấy có một đám phóng viên từ cách đó không xa đang chạy về phía này, mục tiêu rõ ràng là Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt mất hai giây rồi kéo Thẩm Lệ quay vào bên trong nhà hàng.
“Tiểu Lệ, cậu ra trước bằng cửa phụ đi, mục tiêu của bọn họ là tớ.”
Thẩm Lệ hỏi cô: “Còn cậu thì sao?”
“Tớ có trốn được mồng một thì cũng chẳng trốn được mười lăm, nhà hàng cũng không đến mức không quản chuyện này, cậu đi trước đi.” Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ gật gật đầu, kéo mũ rồi đi ra bằng cửa phụ.
Cô ấy vừa mới đi khỏi thì đám phóng viên đã ùa vào.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế sofa thì đám phóng viên đã nhào tới trước mặt cô.
Micro như muốn đâm sầm vào mặt cô vậy.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, quay đầu hơi tránh đi: “Hiện tại tôi cũng chẳng chạy đi đâu được, các anh có thể lui về sau một chút được không, chọt trúng mặt tôi nếu làm mặt của tôi bị hủy thì ai chịu trách nhiệm?”
Nguyễn Tri Hạ nói những lời này không hề khách khí chút nào, đám phóng viên cũng đành phải lui về sau một chút.
“Cô Hạ, người đàn