Nguyễn Tri Hạ nói xong, nhìn Tư Mộ Hàn chăm chú.
Tư Mộ Hàn quay đầu, rót một ly nước cho cô, rồi mới chầm chậm giải thích: “Em có nghĩ hay chưa, rằng bọn họ tạo ra sự cố của ông nội, không chỉ là vì để đối phó ông, cũng có thể là vì đêm giao thừa đó họ đã phát hiện ra em, tưởng em đã biết bí mật của bọn họ, mới muốn giá họa cho em?”
Nguyễn Tri Hạ khựng lại, không nhận lấy nước anh đưa cho cô.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, họ chủ yếu muốn đối phó ông cụ Tư, thuận tiện giá họa cho cô.
Dù gì lúc đó ở nhà họ Tư, chỉ có cô là người ngoài, là đối tượng phù hợp nhất để đổ tội.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới người nhà họ Tư muốn đẩy cô vào tù, nếu cô cũng là người mà Tư Đình Phong muốn đối phó, vậy sau khi cô vào tù có còn sống nổi mà ra không?
Chắc cô còn phải thảm hại hơn cả ông cụ Tư.
Một cảm giác lạnh toát lan khắp người cô, tràn khắp tứ chi.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, giọng hơi khàn: “Nhưng, đêm hôm ấy em chưa nghe thấy gì mà.”
Tư Mộ Hàn chỉ im lặng xoa đầu cô.
Anh vẫn chưa nói xong, bọn người Tư Mộ Hàn nghĩ ra thủ đoạn hại Nguyễn Tri Hạ, còn có một nguyên nhân nữa, là muốn thử xem vị trí của cô trong lòng anh.
Nếu lúc đó anh toàn tâm toàn ý bảo vệ Nguyễn Tri Hạ, để Tư Mộ Hàn biết được cô rất quan trọng đối với anh, Tư Đình Phong chắc chắn sẽ nghĩ ra cách hãm hại cô.
Tư Mộ Hàn đặt cốc nước vào trong lòng bàn tay Nguyễn Tri Hạ: “Họ không cần phải xác thực em có nghe thấy bí mật của họ hay không, chỉ cần cảm thấy có người uy hiếp đến họ, họ sẽ không từ thủ đoạn.”
Bàn tay của Nguyễn Tri Hạ rất lạnh.
Tư Mộ Hàn nắm lấy bàn tay cô: “Có sợ không?”
Nguyễn Tri Hạ không trả lời câu hỏi của anh, đột nhiên nghẹn ngào hỏi: “Tư Hạ sẽ không sao chứ?”
Mấy người Tư Đình Phong không từ thủ đoạn như vậy, Nguyễn Tri Hạ không dám hy vọng họ sẽ thương xót một đứa trẻ sơ sinh.
Tư Mộ Hàn