Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy tên ‘Thời Dũng’ hiện lên màn hình điện thoại, hơi kinh ngạc: “Thời Dũng? Có việc gì sao?”
“Mợ chủ, cậu chủ không tới tìm cô sao?”
Thời Dũng đã quen với việc gọi Nguyễn Tri Hạ là ‘mợ chủ’, Nguyễn Tri Hạ đã mắng cậu ta mấy lần, nhưng cậu ta vẫn gọi như vậy, cô đành mặc kệ.
“Không phải anh ấy nên ở công ty à, sao lại tới tìm tôi.” Nguyễn Tri Hạ đang tra tư liệu trên mạng, nghe cậu ta nói thì không nhịn được cau mày: “Anh ấy không ở công ty?”
Thời Dũng nghe cô nói như vậy thì càng thêm lo lắng.
“Ừm…” Thời Dũng muốn hỏi hai người họ có phải cãi nhau không nhưng lại cảm thấy có chút khó mở lời.
“Cậu có việc gì cứ nói đi.” Nguyễn Tri Hạ đẩy máy tính ở trước mặt ra, nghiêm túc nói chuyện điện thoại với Thời Dũng.
Thời Dũng cắn răng, hỏi: “Mợ chủ… có phải cãi nhau với cậu chủ rồi không?”
Làm trợ lý mà làm tới như này, e là không có nhiều.
Ngoài việc để ý đến hành tung, lịch trình và cuộc sống của Tư Mộ Hàn, còn phải để ý cả đời sống tình cảm.
Nguyễn Tri Hạ lập tức phủ nhận: “Ai dám cãi nhau với anh ấy! Không có chuyện đó.”
Cô nào dám cãi nhau với Tư Mộ Hàn, đa số những lần cô trêu chọc Tư Mộ Hàn, một ánh mắt của anh đã đủ khiến cô sợ hãi rồi.
Lại còn cãi nhau? Không thể nào.
“Không có sao?” Lần này đến lượt Thời Dũng kinh ngạc: “Sáng nay, cậu chủ ở trong phòng làm việc hút hết một bao thuốc.”
Hóa ra Tư Mộ Hàn hút nhiều thuốc như vậy, không phải vì cãi nhau với Nguyễn Tri Hạ.
Nghe cậu ta nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ trong chốc lát không ngồi yên được nữa, đứng lên khỏi ghế: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cô vừa nói chuyện điện thoại vừa lấy túi của mình, đi ra cửa thay giày, trực tiếp đi ra ngoài.
Ngữ khí của Thời Dũng nghiêm túc: “Tôi cũng không biết, cậu chủ ra ngoài