Hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ thức dậy, Tư Mộ Hàn đã đi làm từ sớm.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, hiện tại Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất lo lắng cho Tư Mộ Hàn.
Cô từ trên giường ngồi dậy, gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Trong lúc chờ điện thoại được kết nối, trong lòng cô còn cảm thấy hơi bất an, nhưng may mắn Tư Mộ Hàn rất nhanh đã nghe máy.
“Em dậy rồi à.” Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở của anh, không có bất kỳ tiếng động nào khác.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Anh đang ở văn phòng sao?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, trong điện thoại truyền đến tiếng lật tài liệu.
“Anh làm đi nhé, em không quấy rầy anh nữa.”
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại trước.
Tư Mộ Hàn đặt điện thoại di động xuống, ánh mắt anh một lần nữa dừng lại trên báo cáo xét nghiệm DNA mà anh vừa mới đọc được một nửa.
Vừa rồi ở trong điện thoại, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng anh lật tài liệu, nhưng thật ra, anh đang lật xem báo cáo xét nghiệm DNA.
Anh đọc rất chậm, lúc nhìn thấy kết quả phía sau, anh đột nhiên trầm thấp cười lạnh một tiếng.
Thời Dũng đứng ở đối diện bàn làm việc, nhìn thấy Tư Mộ Hàn vừa lật xem tài liệu vừa cười, trên người cậu ta nổi một tầng da gà.
Cậu buông tầm mắt xuống, không dám nhìn vào báo cáo xét nghiệm DNA ở trước mặt Tư Mộ Hàn.
Sáng nay trên đường đi làm, Tư Mộ Hàn phân phó cậu đến lấy báo cáo xét nghiệm DNA này về.
Cậu không dám mở ra nhìn xem bên trong là gì, đồng thời cũng không cách nào suy đoán xem báo cáo xét nghiệm DNA này là của ai, thế nhưng mơ hồ đoán được nó có liên quan đến nhà họ Tư.
Thời Dũng hơi cúi đầu xuống, nói: “Cậu chủ, nếu như cậu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Tư Mộ Hàn ném báo cáo xét nghiệm DNA này