Nhưng vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô nhân viên lễ tân đành phải cho bảo vệ cản Lưu Chiến Hằng lại.
Nguyễn Tri Hạ nhận thẻ phòng xong, quay đầu liếc nhìn anh rồi quẹt thẻ bước vào thang máy.
Lưu Chiến Hằng thấy cô bước vào thang máy, liền tỏ vẻ khổ sở than thở với cô nhân viên lễ tân: “Cô ấy là bạn gái của tôi, chúng tôi cãi nhau, cô xem ở đây rất gần với đồn cảnh sát, nếu như tôi là loại người đó thì cô ấy đã báo cảnh sát rồi.”
Cô nhân viên lễ tân suy nghĩ rồi cảm thấy cũng hợp lý, biểu cảm trên mặt cô cũng dịu bớt.
Lưu Chiến Hằng thấy thế, liền nhanh chóng lên tiếng:
“Giúp tôi lấy một phòng, tôi muốn căn phòng đối diện với phòng bạn gái của tôi.”
Cô nhân viên lễ tân làm thủ tục nhận phòng, cẩn thận kiểm tra hình và chứng minh nhân dân, xác định là cùng một người rồi cô mới yên tâm đăng ký phòng cho anh.
Nguyễn Tri Hạ lên đến phòng, tắm rửa xong nằm lên giường, lúc này trời đã rạng sáng.
Lấy điện thoại ra định gọi cho Tư Mộ Hàn, nhưng là sợ anh đang ngủ.
Anh gần đây rất bận rộn.
Cô đành bỏ ý định gọi cho Tư Mộ Hàn.
Bị làm phiền cả đêm, giờ cô cảm thấy rất mệt, nhưng nhắm mắt thì lại cảm thấy có cái gì đó không yên tâm.
Cô đành ngồi dậy, mở ti vi, cứ như vậy cô ngồi dựa người vào đầu giường nhìn ti vi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
.
truyện tiên hiệp hay
Khi ngoài trời đã sáng, cô vệ sinh sơ qua rồi chuẩn bị xuống sảnh trả phòng đi về.
Ai ngờ, cô vừa mở cửa, đầu tiên đập vào mắt cô chính là gương mặt cười tươi của Lưu Chiến Hằng.
“Chào buổi sáng, Nguyễn Tri Hạ.” Anh đứng dựa cửa phòng đối diện, tinh thần sảng khoái chào cô.
Nguyễn Tri Hạ cả đêm ngủ không ngon, mắt cô có chút khó chịu, muốn trừng mắt nhìn anh cũng không được, đành nghiến răng mặc kệ