Lúc đầu Trần Tuấn Tú có cuộc sống hoàn chỉnh, nhưng đến khi biết thân thế bản thân lại chọn tự hủy hoại mình, khiến cuộc sống của bản thân rối loạn, bây giờ còn muốn kéo Tư Mộ Hàn xuống nước.
Hoặc là nói, bây giờ Trần Tuấn Tú muốn tất cả mọi người đều trở nên đau khổ như anh ta.
Trần Tuấn Tú đã điên thật rồi.
Âm thanh của Tư Mộ Hàn khàn khàn khác thường: “Đừng nói nữa, anh đưa em đi bệnh viện.”
Anh đưa tay tháo sợi dây trên người Nguyễn Tri Hạ ra, bế cô lên.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào ngực anh, hơi híp mắt, khẽ ngửi ngửi, hỏi: “Anh bị thương rồi à? Em ngửi thấy mùi máu tươi.”
“Anh không bị thương, là em bị thương.” Tư Mộ Hàn vừa nhanh chóng đi ra ngoài, vừa nói chuyện với cô.
“Nhưng mà trên người anh…” Vết thương của Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang chảy máu, lúc này đã không chịu được sắp ngất đi.
“Đừng nói chuyện.”
Thời Dũng vội vàng nghênh đón: “Cậu chủ.”
Thấy quần áo trên người Tư Mộ Hàn rách tả tơi, vết thương trên cánh tay to nhỏ chi chít, cậu ta do dự một chút rồi lên tiếng: “Cậu chủ, hay là… để tôi?”
“Không cần.” Tư Mộ Hàn không hề dừng lại, đi thẳng qua người cậu ta.
Thời Dũng tiến lên thay Tư Mộ Hàn mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra, rồi vòng lên phía trước lái xe.
Nhìn qua gương chiếu hậu, cậu ta nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ không nhúc nhích.
Tư Mộ Hàn cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Nguyễn Tri Hạ, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Lúc này, Thời Dũng nghe thấy Tư Mộ Hàn nói: “Lái nhanh một chút.”
“Vâng.” Thời Dũng vội thu tầm mắt lại.
Thời Dũng lái xe đến bệnh viện của tập đoàn Tư thị.
Nguyễn Tri Hạ được đưa vào phòng phẫu thuật, Tư Mộ Hàn đứng bất động ở cửa.
Thời Dũng lên tiếng thăm dò: “Cậu chủ, trên người