“Lại đây.” Trần Tuấn Tú cũng tươi cười, thoạt trông thì rất dịu dàng, nho nhã, không hề nhìn thấy một chút lo lắng nào.
Nguyễn Tri Hạ thừa dịp Trần Tuấn Tú mãi chú ý đến Khương Nhung liền gãi gãi lòng bàn tay của Tư Mộ Hàn, lặng lẽ quay lưng lại với Tuấn Tú khẽ nói với Tư Mộ Hàn: “Thuốc nổ.”
Tư Mộ Hàn hiểu được những gì cô nói bằng cách đọc chuyển động môi, khó mà nhận ra sự khác lạ qua sắc mặt của anh bởi anh chỉ hơi nheo mắt để thể hiện tâm trạng của anh lúc này.
Quả nhiên những gì Nguyễn Tri Hạ nói không hề khiến Tư Mộ Hàn ngạc nhiên cho lắm.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Trần Tuấn Tú, liền thấy anh ta đang dịu dàng bày tỏ tình cảm với Tô Khương Nhung.
Anh ta nắm lấy tay của Tô Khương Nhung, không nói một câu, nhưng lại có thể khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng cảm động.
Có lẽ tận sâu trong đáy lòng, chỉ có người phụ nữ tên Tô Khương Nhung mới có thể làm cho một Trần Tuấn Tú đang điên cuồng bình tĩnh lại.
“Mộ Hàn, làm phiền rồi, cô ấy giống Khương Nhung như đúc.” Trần Tuấn Tú đột nhiên quay lại nhìn Tư Mộ Hàn, nụ cười trên mặt càng lúc càng thâm trầm: “Sáu năm rồi, một mình Khương Nhung cô độc biết bao, chúng ta nên đến gặp cô ấy thôi.
Không biết Trần Tuấn Tú đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kỳ lạ nhưng lại toát ra vẻ thỏa mãn một cách quái dị.
Lúc này, Tư Mộ Hàn đột nhiên hô to một tiếng: “Đi!”
Còn chưa kịp dứt lời, Nguyễn Tri Hạ liền cảm thấy mình bị Tư Mộ Hàn lôi về phía bờ biển.
Phía sau là Trần Tuấn Tú đang cười một cách điên dại: “Vô dụng thôi, tao đã chôn thuốc nổ bên dưới toàn bộ sân golf này, chúng ta cùng đi tìm Khương Nhung…”
Câu nói cuối cùng đã bị át đi bởi một tiếng nổ lớn.
Ký ức cuối cùng của Nguyễn Tri Hạ về Trần Tuấn Tú lại ở hình ảnh bình tĩnh nở nụ cười trên bãi cỏ và bị đám khói bụi của vụ nổ phía sau lưng từ từ bao phủ.
Rõ ràng là sân golf cách rất xa