Khi rời tàu, Cố Tri Dân nhìn thấy hòn đảo nhỏ trước mắt hoang tàn thì cũng lo lắng trong lòng.
Cố Tri Dân nghiến răng, nói: “Có lật tung nơi này lên cũng phải tìm được Nguyễn Tri Hạ cho tôi!”
“Vâng!”
Đám thủ hạ đi tìm người, còn hai người là Cố Tri Dân cùng Thời Dũng cũng không ở không.
Bọn họ ở trên đảo tìm một tuần, không ngừng đưa thêm người tới, đúng là đã lật tung cả hòn đảo nhỏ bé này lên, đừng nói là Nguyễn Tri Hạ mà ngay cả một con chuột còn sống cũng tìm không ra.
Hai người đều là những người có nghị lực, tìm không ra Nguyễn Tri Hạ còn sống thì cũng phải tìm được người đã chết.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nhưng ly kỳ ở chỗ, bọn họ tìm một tuần, một tháng rồi ba tháng…
Cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng dáng hay là thi thể của Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn bị thương rất nặng, sau khi chữa trị một thời gian tại bệnh viện địa phương thì mới đưa đến nước M.
Trươc khi đến nước M, Cố Tri Dân đã gặp Tư Mộ Hàn một lần.
Trên người Tư Mộ Hàn cắm đầy ống, ngoại trừ sắc mặt trắng bệnh ra thì nhìn chẳng khác gì đang ngủ.
Cố Tri Dân ngồi trên chiếc giường bên cạnh: “Tôi đã cố hết sức rồi, tôi và Thời Dũng đã lật tung cả hòn đảo nhỏ đó lên nhưng cũng không tìm thấy Nguyễn Tri Hạ… Cậu hãy mau sớm tỉnh lại đi, đã quen bị cậu áp bức rồi, bây giờ cảm thấy lạ quá…”
Cố Tri Dân nói đủ mọi chuyện với Tư Mộ Hàn nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không tỉnh lại.
Khi đi ra thì thấy Tư Cẩm Vân đang muốn đẩy cửa vào, phía sau cô ta còn có mấy tên vệ sĩ đi theo.
Cô ta thấy Cố Tri Dân đi ra, ánh mắt liền nghiêm lại, hiển nhiên là rất không hoan nghênh việc anh ta đến đây.
Cố Tri Dân chán ghét nhất là loại con gái nhà giàu thích