Cô tức điên rồi cười: “Tư Gia Thành! Anh đừng làm bậy có được không?”
“Ai làm bậy?” Tư Mộ Hàn nhìn cô với ánh mắt rét căm căm, sau đó mới tiếp tục chăm chút lái xe.
Nguyễn Tri Hạ: “Đương nhiên là anh!”
Tư Mộ Hàn dường như không nghe thấy gì, anh vốn không để ý chỉ hỏi: “Địa chỉ.
”
Nguyễn Tri Hạ chưa nói gì thì Tư Mộ Hàn đã duỗi cánh tay thon dài móc lấy chiếc điện thoại trong túi áo của cô ra, mở ra tin nhắn Tiêu Giai Kỳ gửi cho cô.
“Anh nghe lén điện thoại của tôi?” nếu không thì sao anh ta lại biết được cô muốn đến gặp Tiêu Giai Kỳ được.
…
Rất nhanh đã đến nhà hàng nọ mà Tiêu Giai Kỳ gửi địa chỉ đến.
Nguyễn Tri Hạ còn chưa xuống xe, cách cánh cửa sổ kính sát đất của nhà hàng nọ, cô đã nhìn thấy Tiêu Giai Kỳ đang ngồi chờ bên trong.
Tiêu Giai Kỳ ngồi bên cửa sổ, bà ấy thình thoảng nhìn thời gian rồi lại nhìn ra bên ngoài, bên cạnh không còn ai khác.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ chỉ là nhìn Tiêu Giai Kỳ mà không có ý muốn bước xuống gặp bà ấy, liền hỏi: “Em tính cứ ngồi đây mà nhìn bà ta à?”
“Nhìn gì? Chọn món đi.
”
Giọng nói Tư Mộ Hàn vừa vang lên khiến Nguyễn Tri Hạ hoàn hồn trở lại, anh rõ ràng đang cúi đầu xem điện thoại, chẳng lẽ có mắt trên đỉnh đầu biết cô đang nhìn anh hay sao?
Dù sao đã đến đây, Nguyễn Tri Hạ cũng không tỏ vẻ khó chịu nữa mà chọn món ăn.
Sau đóTư Mộ Hàn cũng chọn thêm hai món.
Thức ăn vẫn chưa bưng lên, Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được chuyển mắt nhìn Tiêu Giai Kỳ trong nhà hàng