“Vì sao phải liên lạc với các người? Tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ gì?” Lưu Chiến Hành nhếch môi, lộ ra ý cười châm biếm.
“anh……”
Không đợi Thẩm Lệ nói nốt câu sau, liền bị Cố Tri Dân kéo về phía sau.
Sắc mặt Cố Tri Dân cũng không tốt lắm: “Ít nhất, chúng tôi và Tri Hạ là bạn thật lòng, anh thì sao?”
Lưu Chiến Hành trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Cố Tri Dân, đưa tay lên nhìn thời gian: “Buổi chiều tôi còn có vài cuộc hẹn với bệnh nhân, không tiễn.”
Anh ta nói xong, liền sải bước đi tới bãi gửi xe.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, thấy cô lo lắng, đành lên tiếng: “Bằng không, chúng ta đón Tri Hạ đi?”
“Tri Hạ sẽ không đi với chúng ta, bất kể là Lưu Chiến Hành quen biết Tri Hạ thế nào, em phải biết được, anh ta đối với Tri Hạ là thực lòng, không làm ra chuyện hại Tri Hạ.”
Thẩm Lệ trầm ngâm, nói: “Huống hồ, Lưu Chiến Hành đã chăm sóc Tri Hạ ba năm, chúng ta cứ thế mang Tri Hạ đi, cũng không đúng lắm.”
Đúng lúc ấy, điện thoại Cố Tri Dân kêu lên.
Anh nghe điện, cũng không biết đầu bên kia nói gì, anh đáp: “Ừm, gửi ngay cho tôi.”
“Gửi gì thế?” Thẩm Lệ tò mò hỏi.
Cố Tri Dân trả lời: “Tài liệu anh sai người đi tìm hiểu về Lưu Chiến Hành.”
Lúc hai người về xe, Cố Tri Dân liền nhận được email cấp dưới gửi.
Anh vừa xem, vừa đọc: “Lưu Chiến Hành, tiến sĩ Tâm lí học tội phạm, từng làm cố vấn tâm lí tội phạm đội hình sự……”
Xem đến phía cuối, Cố Tri Dân cũng phải nhìn Lưu Chiến Hành bằng con mắt khác: “Lý lịch trong sạch, là một nhân tài.”
“Vâng.” Thẩm Lệ cũng đành phải gật gật đầu.
Nhưng hoài nghi trong lòng ngày một lớn.
…….
Cuộc sống của Nguyễn Tri Hạ ngày ngày trôi qua bình lặng.
Ban ngày Lưu Chiến