Lúc Tư Mộ Hàn trở lại trong xe, Tư Hạ đúng lúc tỉnh lại.
Cô bé đang ôm hộp sữa bò không, nửa tỉnh nửa mê nhìn trần xe.
Thấy Tư Mộ Hàn đi vào, cô bé liền chuyển mắt về phía anh, mềm mại gọi một tiếng: “Ba.”
Tư Mộ Hàn đóng cửa xe, quay đầu nhìn Tư Hạ.
Tư Hạ cũng chớp chớp con mắt như trái nho đen nhìn lại anh.
Hai ba con ngồi trong xe, ba nhìn con, con nhìn ba một hồi.
Đột nhiên Tư Mộ Hàn nhíu mày.
Cô gái họ Nguyễn vừa nãy kia nhất định có vấn đề.
Luôn khiến anh có ý nghĩ không sao nói rõ được thì thôi đi, hiện tại anh lại cảm thấy Tư Hạ và cô gái kia hơi giống nhau.
Tư Mộ Hàn đen mặt, lái xe về nhà.
Trên đường đi, Tư Hạ đều xì xào nói chuyện.
Lúc bọn họ đến cửa nhà cổ của nhà họ Tư liền có người giúp việc che dù tới giúp bọn họ mở cửa xe.
Tư Mộ Hàn ôm Tư Hạ đi thẳng vào cửa lớn.
Trong phòng khách, Tư Cẩm Vân ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ muốn hỏi tội.
Vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Tư Hạ đi vào, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi nói: “Cậu còn biết trở về!”
Giọng điệu của Tư Cẩm Vân rất lạnh, lời nói cũng hơi lớn tiếng.
Rốt cuộc thì Tư Hạ cũng chỉ là con nít, bị dọa đến ôm chặt cổ Tư Mộ Hàn, nghiêng đầu tựa trên vai anh, không dám ở mắt nhìn Tư Cẩm Vân.
Mặc dù bình thường cô bé có hơi bướng bỉnh, nhưng lúc trông thấy người lớn tức giận vẫn biết sợ.
Tư Mộ Hàn nhận ra phản ứng nhỏ của cô bé, đưa tay vỗ lưng an ủi cô bé, thả cô bé xuống đất: “Cho con ăn nửa hộp kem đó, đi đi.”
Vừa nghe thấy kem, mắt Tư Hạ thoáng chốc sáng lên.
Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua người giúp việc sau lưng, liền có nữ giúp việc đi lên dắt Tư Hạ đi vào nhà bếp: “Cô chủ, chúng ta đi ăn kem nhé.”
Lúc này Tư Cẩm Vân mới phát hiện mình vừa dọa Tư Hạ.
Sắc mặt cô có chút không được tự nhiên, nhưng cũng mạnh miệng nói: “Sao cậu có thể tùy hứng như vậy, hôm nay hội nghị kia