Chuyện hôm qua, cô ta chỉ thăm dò Tri Hạ đối với Tư Mộ Hàn quan trọng thế nào mà thôi.
Tri Hạ đối với Tư Mộ Hàn quan trọng như vậy, cô ta có thể trước tiên khiến cho Tri Hạ vui, lại lấy điều này khiến Tư Mộ Hàn chấp nhận cô ta.
Đợi cô ta được gả vào nhà họ Tư, mang thai con Tư Mộ Hàn…
Dù là Tri Hạ, cô ta chỉ cần tùy tiện nghĩ một cách, cũng có thể giải quyết đứa bé đó.
Tô Miên cảm giác kế hoạch hoàn mỹ này của mình e rằng phải thực hiện trễ một chút.
…
Tư Mộ Hàn ôm Tri Hạ tới thư phòng.
Anh đặt Tri Hạ lên bàn làm việc, Tri Hạ liền lắc lắc thân thể nhỏ bé đi lấy ống đựng bút.
“Đừng nhúc nhích.” Tư Mộ Hàn khẽ gọi một tiếng, khiến Tri Hạ rút tay về, tha thiết ngẩng đầu nhìn anh.
Tư Mộ Hàn kéo một cái ghế tựa tới.
Lúc anh ngồi xuống, tầm mắt vừa vặn bằng tầm mắt Tri Hạ, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú, không khác gì lúc bình thường bàn luận hợp đồng.
“Con thích mẹ không?”
Giờ Tri Hạ đã mơ hồ biết “thích” có nghĩa là gì rồi.
Bé nháy mắt nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn vài giây, cũng banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Phản ứng của bé giống như Tư Mộ Hàn đã dự đoán.
Anh khoanh tay tựa vào ghế, đổi cách hỏi khác: “Mẹ và chị xinh đẹp, con chọn ai?”
Đôi mắt Nguyễn Nguyễn Lập tức sáng lên, nhún vai, bộ dạng rất xấu hổ, trong tiếng nói không che dấu được vui mừng: “Chị xinh đẹp.”
Câu trả lời này của bé, đúng là khiến Tư Mộ Hàn có chút bất ngờ.
Thời gian Tô Miên và Tri Hạ ở chung không nhiều lắm, nhưng dù gì cũng thường xuyên tới thăm bé, không nghĩ