Hạ Lập Nguyên nhìn tay mình, thở dài một hơi, giọng điệu cũng vô ý thức mà dịu đi rất nhiều: “Hương Thảo, cho dù nói thế nào Nguyễn Tri Hạ cũng là cô chủ nhà họ Tư, đánh chó phải ngó mặt chủ, con muốn đối phó cô ta, cũng không vội lúc này, cô ta gả vào nhà học Tư lâu như vậy, vẫn sống rất tốt, nói không chừng về sau cô ta có thể lấy được trái tim của Tư Mộ Hàn thì sao?
Nguyễn Hương Thảo không cam tâm, cãi lại: “Cho dù có được trái tim Tư Mộ Hàn thì sao chứ, anh ta chỉ là một kẻ tàn phế!”
Trong lòng cô một chút cũng không tán thành với lời Hạ Lập Nguyên, cho dù Nguyễn Tri Hạ gả vào nhà họ Tư thì làm sao, vẫn là một đứa đáng thương, mẹ đẻ cũng không yêu, đồ quê mùa!
Nhưng cô biết Hạ Lập Nguyên giờ đang cáu giận, cô không thể nói không tốt về Nguyễn Tri Hạ.
“Dù Tư Mộ Hàn là một kẻ tàn phế, anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Tư, sau này anh ta sẽ thừa kế tập đoàn Tư Thị, mà chúng ta hiện nay thiếu hụt tiền vốn, nếu Nguyễn Tri Hạ có thể giúp chúng ta xin Tư Mộ Hàn một món tiền, vậy vấn đề của chúng ta sẽ được giải quyết!”
Nguyễn Hương Thảo bị Hạ Lập Nguyên lay động, cô cảm thấy lời ông nói rất có đạo lí: “Vậy thì để cô ta xin Tư Mộ Hàn một ít vốn đã!”
Hạ Lập Nguyên nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: “Bố thấy giờ cô ta cứng cáp rồi, nãy còn dám cúp điện thoại của ta, vậy mà dám giở công phu sư tử ngoạm, đòi ta 15% cổ phần!”
“Vậy thì cho cô ta đi!” Nguyễn Hương Thảo không lưu tâm: “Bố không phải muốn cô ta đến làm ở Hạ Thị sao? Đến lúc đó tùy tiện tìm cơ hội bắt cô ta nôn số cổ phần đó ra là được.
”
Hạ Lập Nguyên nghe lời cô ta nói, rơi vào trầm tư, nở nụ cười: “Vẫn là con gái bảo bối của bố thông minh, vừa rồi đánh con có đau không, là bố không tốt…”
“Bố, con không sao.
”
……
Cho dù Nguyễn Tri Hạ nghĩ thế nào, đều không thể ngờ rằng mục đích của Hạ Lập Nguyên là khiến cô cầu xin Tư Mộ Hàn rót tiền vào Hạ Thị.
Việc hôm nay cô muốn làm,