Sau khi ăn cơm xong, Tư Mộ Hàn cho Tư Hạ ăn ít hoa quả, hai mắt Tư Hạ bắt đầu dính vào nhau, vươn hai tay rì rầm muốn Tư Mộ Hàn ôm.
Bình thường Tư Hạ rất ngoan, cũng chỉ có lúc buồn ngủ, mới nháo một chút.
Tư Mộ Hàn ôm bé, sửa sang tư thế ngủ cho cô bé, để cô bé nằm trong lòng mình ngủ.
Lúc này anh mới có thời gian ăn cơm.
Đồ ăn đã nguột lạnh, Tư Mộ Hàn tùy tiện ăn một chút, lập tức bế Tư Hạ về phòng.
Tư Hạ ngủ rất sâu, Tư Mộ Hàn rửa mặt cho cô bé, thay quần áo ngủ để cô bé ngủ.
Anh đang chuẩn bị đi tắm rửa, chuông điện thoại vang lên.
Một dãy số lạ.
Là trợ lý đặc biệt Thời Dũng gọi điện thoại cho anh.
Tư Mộ Hàn tắt chuông điện thoại, quay đầu lại nhìn Tư Hạ đang nằm trên giường, thấy cô bé vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ, không hề động đật, mới bước nhẹ ra ngoài.
Ra ngoài cửa, anh mới nhận điện thoại.
Điện thoại nhấc máy, Thời Dũng theo thói quen gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn cũng chú ý đến cách xưng hô của anh ra, biểu cảm không thay đổi hỏi: “Nghĩ thông suốt nhanh như vậy?”
Thời Dũng trầm mặc một lát, nói: “Chỉ cần là cậu chủ cần tôi, dù tôi có phải băng sông vượt lửa cũng không từ chối, tôi đã xử lý hết công việc trong tay, ngày mai có thể đưa tin đến Tư thị.”
Anh ta cũng không lập tức đồng ý với Tư Mộ Hàn, bởi vì anh ta cần thời gian xử lý công việc trên tay.
Cố Tri Dân đương nhiên là đồng ý để anh ta đi, nhưng anh ta có nhiệm vụ của bản thân, không xử lý hết, không thể yên tâm.
Tư Mộ Hàn trầm ngâm, anh không nghĩ tới năng lực làm việc của Thời Dũng lớn như vật, còn vô cùng cẩn thận.
Vài giây sau, anh nói: “Buổi sang