Tư Mộ Hàn nhắc nhở cô bé: “Không thể nói chuyện với dì kì quái.”
Mạc Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ nhớ.”
“Tương tự như vậy, cũng không thể nói chuyện với chú kì quái.” Tư Mộ Hàn nói xong lời này, liếc Lưu Chiến Hằng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng không nhường nhịn.
Nguyễn Tri Hạ bưng đồ ăn ra, đúng lúc nghe được những lời này của Tư Mộ Hàn.
Cô nhạy cảm cảm thấy bầu không khí trên bàn cơm rất không bình thường.
Hai người đàn ông vẫn đối mặt nhau như vậy, ánh mắt không thân thiện, thái độ thù địch lẫn nhau rõ ràng đến vậy, Nguyễn Tri Hạ muốn bỏ qua cũng khó.
Cô nhìn Mạc Hạ, thấy Mạc Hạ đang cầm đũa tự chơi một mình, mới nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
Cô vừa nói, hai người đàn ông liền giống như đã hẹn trước, cùng nhau dời ánh mắt đi.
Lưu Chiến Hằng gắp thức ăn cho Nguyễn Tri Hạ: “Ăn nhiều một chút, sau này không cần chờ tôi về trễ đến vậy mới ăn cơm.”
“Tôi ăn một mình dù sao cũng không có gì ngon.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện vừa gắp đồ ăn cho Mạc Hạ.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn khó lường nhìn thoáng qua đối diện hai người, không hề động đũa.
Mạc Hạ vô cùng hiểu chuyện mà nghiêng đầu hỏi anh: “Ba, ba muốn ăn gì?”
Tư Mộ Hàn tựa người vào ghế, giọng nói hết sức dửng dưng: “Không cần để ý đến ba, con cứ ăn đi.”
Tư Hạ không hề lưu tình vạch trần anh: “Nhưng mà ba giống như đang tức giận vậy…”
Cô bé vừa nói vừa gắp miếng sườn trong dĩa đưa lên miệng.
Món sườn này là Nguyễn Tri Hạ vừa mới làm cho cô bé.
Tư Hạ dùng đũa gắp không hề thuần thục, dứt khoát dùng tay, gặm đến cả miệng đầy dầu.
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn cô bé một cái, đưa tay xắn ống tay áo bé lên.
Tư Hạ thuận thế đưa miếng sườn mà bé gặm được một nửa tới