Cô ấy cũng không biết là Thời Dũng đã làm thuộc hạ cho Tư Mộ Hàn lần nữa.
Nếu Tư Mộ Hàn có thể để Thời Dũng trở thành thuộc hạ của anh một lần nữa, có phải chứng tỏ bây giờ Tư Mộ Hàn đã không còn quá tin tưởng Tư Cẩm Vân hay không?
Nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, vậy cứ nói rõ hết mọi chuyện đi?
Thẩm Lệ nghĩ vậy, cho Thời Dũng một ánh mắt ra hiệu.
Thời Dũng hiểu ý, tiến lên nửa bước, đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn, hạ giọng nói: “Cậu chủ, trước khi đến tôi đã đặt phòng bao rồi.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, dắt Tư Hạ muốn xoay người đi.
Tư Hạ vặn tay, giãy ra khỏi tay của Tư Mộ Hàn, chạy tới ôm chặt lấy cánh tay của Nguyễn Tri Hạ: “Con muốn ăn với dì Hạ.”
Tư Mộ Hàn mím môi, vẻ mặt không nhìn ra vui giận.
“Tùy con.”
Lạnh nhạt buông xuống hai chữ xong, Tư Mộ Hàn lập tức xoay người rời khỏi.
Đây là không có ý muốn phản đối.
“Dì Hạ, đi thôi......” Tư Hạ cực kỳ hưng phấn lôi kéo Nguyễn Tri Hạ, đuổi theo bước chân của Tư Mộ Hàn.
Trước nay Nguyễn Tri Hạ không có sức chống đỡ với Tư Hạ, rất nhanh đã bị Tư Hạ kéo vào bên trong phòng bao.
Nhìn thấy cả nhà ba người kia đều đi vào phòng bao, Thẩm Lệ kéo Thời Dũng qua một bên: “Anh lại trở thành thuộc hạ của ông chủ lớn từ lúc nào vậy? Mấy ngày hôm trước tôi còn thấy anh ở truyền thông Thịnh Hải mà.”
Thời Dũng nói: “Chỉ mấy ngày gần đây thôi.”
“Vậy anh có nói với ông chủ lớn chuyện của anh ấy và Tri Hạ không?” Thẩm Lệ giọng điệu gấp gáp hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà cậu chủ đã dặn dò tôi đi điều tra tư liệu của mợ chủ, nhưng tôi nghi ngờ tư liệu của mợ chủ rõ ràng đã bị ai đó động tay động chân.”
Thẩm