Hai tay Nguyễn Tri Hạ đặt dưới bàn không nhịn được nắm chặt lại.
Chuyện mà Thẩm Lệ nói, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, huống chi là Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn là Tổng Giám đốc của Tư thị, còn có vợ sắp cưới......!Loại chuyện này nói ra có lẽ càng khó tin hơn.
Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ nhớ tới gì đó, hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh cũng mất trí nhớ?”
Lúc Thẩm Lệ nói chuyện này với cô, trọng điểm của cô vẫn luôn đặt trên người Tư Hạ.
Bởi vì cô rất thích Tư Hạ, cho nên chú ý chuyện Tư Hạ có thể là con gái của cô hơn, còn chuyện cô và Tư Mộ Hàn là vợ chồng, cô lại không nghĩ tới......!
Dù sao đối với cô mà nói, Tư Mộ Hàn chỉ là một người xa lại mới quen thôi.
Vốn nghĩ rằng Tư Mộ Hàn sẽ không quan tâm đến cô, không ngờ vào lúc này anh lại cảnh cáo nói: “Tất cả mọi người đều là người thông minh, tôi tin mọi người có lẽ biết, chuyện gì có thể nói với bên ngoài, còn chuyện gì thì không.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người một lát, sau đó hiểu rõ trả lời: “Tôi biết.”
Tư Mộ Hàn là Tổng Giám đốc của Tư thị, tất cả tình hình của anh đều liên quan chặt chẽ với Tư thị.
Nếu người bên ngoài biết ba năm trước đây Tư Mộ Hàn đã mất trí nhớ, sẽ có ảnh hưởng tới cổ phiếu của Tư thị.
Trên mặt Tư Mộ Hàn mang vẻ hài lòng: “Chuyện này tôi sẽ kêu người đi làm, sau khi có kết quả, tôi sẽ kêu người liên hệ với Cô Hạ.”
Anh nói xong thì quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ sợ run một chút, không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Tư Mộ Hàn thấy thế thì nhíu mày, vẫn cứ nhìn cô chăm chú.
Nguyễn Tri Hạ có chút mờ mịt.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Cô Hạ không lưu số điện thoại, là muốn tôi liên hệ với