Nguyễn Tri Hạ hít một hơi sâu, trên mạt cũng không có biểu cảm: “Xin hỏi lúc nào thì tôi dọn đến nhà anh?”
Giọng điệu lạnh nhạt nhất có thể.
Mắt Tư Mộ Hàn hơi rụt lại, nheo hai tròng mắt: “Bây giờ.”
Nguyễn Tri Hạ nổi giận, cắn răng nói: “Được, nhưng tôi cần chút thời gian để về nhà dọn đồ.”
“Không cần dọn.”Tư Mộ Hàn đứng dậy, sửa sang lại quần áo của anh ta: “Đồ cô cần, sẽ có người thay cô chuẩn bị.”
Nguyễn Tri Hạ cong môi, cười rất cứng đờ: “Tuy rằng biết ngài Tư rất giàu có, nhưng là, tôi không cần ngài tiêu pha như vậy.”
Cô ở chỗ Lưu Chiến Hằng một thời gian, vật dụng hằng ngày không nhiều lắm, nhưng thêm từng cái từng cái cũng tốn không ít tiền.
Vài thứ kia còn có thể dùng, vì sao muốn vứt đi.
Tư Mộ Hàn cười như không cười nhìn cô, tiếng nói trầm thấp mang theo cảm xúc không rõ: “Không tiêu tiền của tôi? Vậy cô tiêu tiền của kẻ thừa lúc vắng mà giả nhân giả nghĩa Lưu Chiến Hằng kia thì sẽ yên tâm thoải mái?”
“Ngài Tư, xin anh khi không rõ ràng chân tướng sự thật trước kia, đừng tùy tiện ra kiểu kết luận này với người khác, anh đây là ác ý hãm hại người khác!”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn tự cho là đúng quá mức.
Lưu Chiến Hằng vốn chưa đắc tội với anh, anh còn nhằm vào Lưu Chiến Hằng như vậy ư?
Hay là, cái người đàn ông cuồng vọng này, từ trước đến nay toàn làm việc bằng tâm tình?
Nguyễn Tri Hạ nói xong, không cho Tư Mộ Hàn cơ hội nói chuyện, bổ sung: “Còn có, tôi tiêu tiền của ai cũng không cần anh quản.”
Cô tiêu tiền của Lưu Chiến Hằng, nhưng tiền đó cô đều một số một số nhớ kỹ, kể cả tiền viện phí lúc trước nằm viện ba năm, cô cũng có danh sách cất kỹ.
Cô làm chuyện gì cũng làm đúng mực của mình.
Tư Mộ Hàn nghe xong lời