Cô hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình, ôm Tư Hạ đứng lên.
Vô ý quay đầu lại đã nhìn thấy Mặc Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm vào hai người cô.
“Tư Ớt xanh.” Tư Hạ vừa nhìn thấy Mặc Mộ Hàn, liền giờ hai cái tay mũm mĩm ra muốn được ôm một cái.
Mặc Mộ Hàn nhớ tới lúc nãy, Tư Hạ chạy đến trước mặt, vùi đầu vào ngực Nguyễn Tri Hạ ôm, sắc mặt lập tức tối sầm, quay đầu đi vào trong.
Tư Hạ…, vẻ mặt nghi hoặc, hơi nhướn mày, khẽ quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Là đang tức giận sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng nhíu mày kia của cô bé làm cho bật cười: “Bố con không tức giận, đây là đang ghen tị.”
Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ đứng ở sau lưng Mặc Mộ Hàn, không chú ý đến bộ dạng kia của Mặc Mộ Hàn, chẳng qua bây giờ đối mặt mới nhìn thấy thôi.
Tư Hạ quyệt mũi, bộ mặt ghét bỏ: “Vì sao lại ghen tị?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu nói: “Đúng vậy, do sản sinh một lượng axit axetic nha.”
Cô một bên nói chuyện với Tư Hạ, một bên ôm cô bé đi vào trong.
Tư Hạ là một cô bé rất hoạt bát, một khi đã nói chuyện là không thể dừng được.
Nguyễn Tri Hạ kiên nhẫn nghe, phát hiện có kỹ năng ngôn ngữ mạnh và vốn từ vựng lớn.
Lúc này, có một người giúp việc đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, cẩn thận nói: “Cô Hạ, cậu chủ bảo tôi đưa cô đi về phòng.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Người giúp việc đưa Nguyễn Tri Hạ đi lên tầng hai, đẩy cửa của một gian phòng ra, sau đó làm một tư thế: “Chính là chỗ này mời cô.”
Nguyễn Tri Hạ đứng ở bên ngoài cửa, nhìn thoáng qua một cái, vẻ mặt hơi quái lạ: ” Đây là phòng của tôi?”
Người giúp việc mỉm cười, nói: “Đúng vậy, cô nhìn