Lúc Nguyễn Tri Hạ về đến nhà, Tư Hạ đang ôm gấu bông hổ con ngồi xem TV trong phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
“Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ kêu cô bé, cô bé cũng chỉ “dạ” một tiếng, đầu cũng không quay lại, chỉ thiếu cắm mặt vào trong TV thôi.
Nguyễn Tri Hạ đi đến phía sau sofa, đến gần hôn lên mặt Tư Hạ.
“Mẹ.” Tư Hạ quay đầu nhìn cô một cái, qua loa gọi cô một tiếng, sau đó lại quay đầu xem TV.
Phim hoạt hình thật đúng là có sức hấp dẫn nha.
Nguyễn Tri Hạ lại gần ngồi xuống bên cạnh Tư Hạ, cùng xem TV với cô bé.
Cô ngồi xem một lát, lại phát hiện phim hoạt hình của trẻ con xem rất hay.
Tư Mộ Hàn biết tính tình của Tư Hạ, cô bé vừa thấy phim hoạt hình đã cực kỳ say mê, cho nên cũng không nói cô bé cái gì.
Mãi đến lúc anh trở về phòng tắm rửa xong rồi đi xuống dưới lần nữa, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngồi bên cạnh Tư Hạ xem phim hoạt hình một cách chăm chú, vẻ mặt của anh có chút sững sờ hiếm thấy.
Tư Mộ Hàn xem giờ một cái, bước đến trước mặt hai mẹ con, đưa tay cầm lấy điều khiển tắt TV.
Sau đó anh lạnh lùng nói: “Đi tắm rửa rồi ngủ.”
Tư Hạ mếu máo, tuy đang rất không vui vẻ, nhưng bởi vì người tắt TV của cô bé là Tư Mộ Hàn, nên cô bé có giận cũng không dám nói gì, chỉ “a” rồi trượt xuống từ trên sofa.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ thì không giống vậy.
Cô đứng dậy, có chút tức giận nói: “Vì sao anh bỗng nhiên lại tắt TV hả!”
Khi nãy cô đúng lúc đang xem tới đoạn hay, người này bất thình lình lại đi tới tắt TV!
Giống như có chút hiểu cảm giác của mấy bạn nhỏ khi đột nhiên bị người lớn tắt TV.
So với Nguyễn Tri Hạ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài,