Mạc Hạ nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Cẩm Vân.
Nguyễn Tri Hạ ở một bên ngồi nhìn, trên mặt không lộ ra biểu cảm đặc biệt gì.
Cô chỉ đánh giá Mạc Cẩm Vân vài lần, liền xoay người sai người làm bưng trà lên.
Cho dù Mạc Cẩm Vân là khách không mời mà đến, thì vẫn là khách.
Tuy Nguyễn Tri Hạ không biết Mạc Cẩm Vân vì sao mà hận cô, nhưng Mạc Hạ vẫn là họ Mạc.
Có thể thấy được, Mạc Cẩm Vân đối với Mạc Hạ cũng có chút tình cảm thật sự, Mạc Cẩm Vân cũng không vì hận cô mà đối xử tệ với Mạc Hạ.
Cho nên, cô sẽ không ngăn cản Mạc Hạ thân thiết với Mạc Cẩm Vân.
Mạc Hạ nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân ôm Mạc Hạ vào lòng, hôn mặt bé một cái: “Hạ Hạ có nhớ cô hay không.”
“Nhớ.”
Mạc Cẩm Vân cười, bế bé lên, nói chuyện với bé.
Lúc này, người làm bưng trà lên: “Cô Mạc, mời dùng trà.”.
ngôn tình hay
Mạc Cẩm Vận bế Mạc Hạ sang một bên, ngước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cũng không né tránh, trực tiếp đón nhận ánh mắt của Mạc Cẩm Vân.
Ánh mắt hai người trong không khí giao nhau, Nguyễn Tri Hạ không sợ hãi chút nào.
Mạc Cẩm Vân cong môi cười lạnh một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, đưa máy tính bảng trong tay cho người làm: “Mang Hạ Hạ lên lầu chơi.”
Cô nói xong, lại nói với Mạc Hạ: “Mẹ có cần chuyện nói với bác, con lên lầu chơi một chút, đợi lát nữa mẹ đi lên với con.”
“Vâng.” Mạc Hạ khẽ gật đầu, được người làm mang đi.
Mạc Hạ vừa đi, Mạc Cẩm Vân liền không che giấu nữa.
Trên mặt là vẻ khinh thường rõ mồn một: “Hạ Hạ cũng giống Mộ Hàn, khoan dung với người khác, đối với hạng người gì cũng có thể hòa nhã được.”
Ba năm trước cô ta không ưa Nguyễn Tri Hạ, ba năm sau cô ta vẫn chướng mắt Nguyễn Tri Hạ.
“Vậy sao?” Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng, vẻ mặt không thay đổi: “Cô Mạc nói gì tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết giữa cô Mạc và