Cô đến phòng bếp nấu cơm, Mạc Hạ liền lái xe đồ chơi đi đến phòng bếp.
Mạc Hạ gần đây vô cùng dính lấy cô.
Cô nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn Mạc Hạ: “Sao con lại vào đây?”
Mạc Hạ ngồi trong xe đồ chơi, chớp mắt nói: “Con muốn giúp mẹ.”
“Được.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, đặt ghế đẩu ở trước bồn rửa nhỏ, lấy rau củ và cà chua, để bé ngồi đó rửa.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nấu cơm, Mạc Hạ đứng bên cạnh nhìn.
Bé thấy Nguyễn Tri Hạ bỏ vào nồi cái gì, liền lẩm bẩm muốn ăn gì đó, nhìn có vẻ rất thèm.
Là một món quà vặt.
Lúc bưng đồ ăn, cô lấy chén của Mạc Hạ ra, lại để Mạc Hạ tự bưng đến phòng ăn.
Mạc Hạ vui vẻ nghe theo, sau khi đặt chén lên bàn cơm liền bày ra vẻ mặt muốn được thưởng: “Con bưng giỏi.”
Nguyễn Tri Hạ gắp một cái chân gà cho bé: “Thưởng một cái chân gà.”
Lúc Tư Mộ Hàn trở lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Mạc Hạ tự bưng chén nhỏ của mình, cắn một miếng chân gà, miệng dính đầy dầu.
Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh cầm điện thoại chụp ảnh bé đủ 360 độ.
Tư Mộ Hàn đưa áo khoác âu phục trên tay cho người làm, đi thẳng đến.
Ánh mắt Mạc Hạ liếc qua liền thấy Tư Mộ Hàn, mơ hồ kêu một tiếng: “Ba.”
“Ừ.”
Tư Mộ Hàn lên tiếng, liền quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn cô có chút kì lạ.
Lúc ăn cơm, Tư Mộ Hàn ngược lại cũng không nói gì.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy hôm nay Tư Mộ Hàn hơi lạ.
Cho tới tối, sau