Người làm nữ nhìn sang vị trí bên cạnh nhất thời trở nên sợ hãi: “Cô chủ vừa nãy vẫn còn ở đây!”
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ được nhiều như vậy, nhấc chân lên chạy vào trong.
Tư Hạ khẳng định là đã vào trong tìm Tư Mộ Hàn rồi.
Cô mới vào đến cửa phòng khách đã nhìn thấy trên đất là một đống hỗn độn.
Mà Tư Mộ Hàn lại ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách rộng lớn.
Nguyễn Tri Hạ lúc này không có tâm tư quan tâm đến anh, cô nhìn quanh bốn phía mong muốn tìm được Tư Hạ.
“Mẹ…”
Một âm thanh nho nhỏ truyền tới, Nguyễn Tri Hạ liền theo hướng có tiếng nói mà đi tới, thì ra cô bé đang ở bên cạnh một chậu hoa to.
Tư Hạ mới chỉ cao bằng hoa trong chậu đó, cô bé ngó đầu ra, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.
Nguyễn Tri Hạ đau lòng không thôi, ba bước thành hai đi tới, bế Tư Hạ lên.
Ban đầu cô bé vẫn chưa khóc mà mới chỉ có nước mắt lăn tròn vòng quanh nhưng khi được Nguyễn Tri Hạ bế lên cái miệng nhỏ nhắn liền oa lên khóc thành tiếng: “Mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa đầu Tư Hạ, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Động tĩnh của hai người bên này đã thu hút sự chú ý của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vừa nhìn sang bên này thì Thời Dũng đi vào.
Thời Dũng vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cậu chủ, anh không sao chứ?”.
Đam Mỹ Sắc
Tư Mộ Hàn ngoài cười trong không cười nhìn Thời Dũng: “Nhìn tôi giống như không có chuyện gì sao?”
Thời Dũng bị anh làm cho nghẹn họng nhất thời không nói được câu gì.
Nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại, Tư Mộ Hàn không nhận ra Nguyễn Tri Hạ nhưng cũng không biểu hiện rằng không nhận ra anh.
“Cậu chủ, anh biết tôi là ai không?” Thời Dũng kiên định để Tư Mộ Hàn xác nhận một chút.
Tư Mộ Hàn dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc nhìn anh