Nguyễn Tri Hạ gật đầu phối hợp: “Được.”
Người cảnh sát quay đầu nhìn về phía bác sĩ: “Tình trạng của cô ấy thế nào?”
Bác sĩ nói rõ tình trạng của Nguyễn Tri Hạ cho cảnh sát nghe.
Thẩm Lệ phản ứng chậm, vô cùng hoảng sợ hỏi: “Vụ nổ gì vậy?”
“Tội phạm tự mình báo với cảnh sát, nói hắn muốn cho nổ trung tâm thương mại, khi chúng tôi sơ tán đám đông thì Cô Hạ lại đi vào trung tâm thương mại.
Đây là sơ suất của tôi, chỉ có điều cũng may là tên tội phạm chế tạo thuốc nổ thô sơ nên mức tổn thương không mạnh…”
Vẻ mặt Thẩm Lệ trắng bệch: “… Thật sự là biến thái gì cũng có.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về Thẩm Lệ mỉm cười: “Tớ không sao.”
Cô nói xong liền quay đầu nói với cảnh sát: “Ngài cảnh sát, làm phiền ngài nhanh một chút, con tôi đang ở nhà một mình, tôi không yên tâm lắm.”
Cảnh sát dường như có chút kinh ngạc: “Cô kết hôn rồi à?”
Anh ta hỏi xong, hình như cũng nhận thấy được vấn đề này rất ngớ ngẩn, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng nhanh chóng tiến vào vấn đề chính.
Cảnh sát ghi chép xong liền rời khỏi đó.
Nguyễn Tri Hạ lo lắng Tư Hạ ở nhà một mình, tất nhiên sẽ không ở lại trong bệnh viện.
Bác sĩ còn nói cô phải ở lại viện quan sát mấy ngày, Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là lấy cớ “mấy ngày nữa sẽ lại tới kiểm tra” để rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, Thẩm Lệ cuối cùng mới có cơ hội hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, trước đó cậu nhắc tới chuyện bọn cậu đi đảo nhỏ tìm Trần Tuấn Tú, có phải cậu đã nhớ ra rồi không?”
Trước đó, Thẩm Lệ đã hỏi vấn đề này một lần, chỉ có điều lúc đó Nguyễn Tri Hạ đang trầm ngâm suy nghĩ, cũng không để ý trả lời cô ấy.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, nhưng trước khi Thẩm Lệ mở miệng, cô lại lắc đầu.
“Cậu vừa gật đầu lại lắc đầu, cậu rốt cuộc có khôi phục trí nhớ không? Tớ suýt nữa thì nghẹn thở rồi đây này.” Thẩm Lệ thở dài.
“Chuyện trước kia thì tớ đều nhớ ra được…” Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày hỏi: “Chuyện