Sau khi Thời Dũng và Tư Mộ Hàn về, Thẩm Lệ liền đi ra.
Vừa nãy cô cũng cùng Thời Dũng trốn sau cửa phòng bếp nghe lén Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, toàn bộ câu chuyện cô đã nghe không sót một chữ.
Thẩm Lệ vỗ vai cô, an ủi: “Cậu đừng quá để ý lời nói của ông chủ, cứ coi như bây giờ anh ấy bị ốm đi, có lẽ qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
“Tớ không sao.” Nguyễn Tri Hạ chuyển mắt qua nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Trước kia đều là Tư Mộ Hàn một lòng nghĩ cho tớ, bây giờ vừa hay là lúc tớ có thể làm điều gì đó cho anh ấy rồi.”
Thẩm Lệ cau mày nói: “Nói thì có thể nói như vậy nhưng cậu cũng không được vì anh ấy mà để bản thân phải chịu oan ức.”
“Không đâu.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến chuyện lúc trước, cười lên: “Thực ra Tư Mộ Hàn mắc bệnh ưa sạch sẽ nhẹ, lúc nãy Tri Hạ gắp thức ăn cho anh ấy mà anh ấy vẫn ăn.
Đúng là cha con liền tâm mà, anh ấy không phải không có cảm giác gì với Tri Hạ.”
“Vậy cậu thì sao?” Thẩm Lệ nhớ đến câu nói “si tâm vọng tưởng” ban nãy Tư Mộ Hàn nói, không khỏi thở dài một tiếng.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ đột nhiên có hơi không được tự nhiên: “Đối với tớ cũng không phải hoàn toàn vô cảm.”
Thẩm Lệ nghe không hiểu: “A?”
“Không nói với cậu nữa.” Nguyễn Tri Hạ chuyển chủ đề: “Tớ phải tắm cho Tư Hạ rồi cho con bé ngủ đây.”
Thẩm Lệ không cam lòng truy hỏi đến cùng: “Ê, cậu còn chưa nói xong mà? Nói cụ thể chút đi, ông chủ sao lại có cảm giác với cậu?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ cười với cô một cái rồi đưa Tư Hạ đi tắm.
Cô vừa xả nước cho Tư Hạ vừa nghĩ đến chuyện tối qua.
Tối qua cô đến nhà Tư Mộ Hàn làm mỳ cho anh xong cuối cùng còn thơm anh một cái.
Dựa theo tính Tư Mộ Hàn, nếu như anh thật sự không có chút cảm giác gì với cô lại còn vô cùng ghét cô thì hôm nay anh sẽ