Nguyễn Tri Hạ nhìn bé một lát, liền đi dọn nhà bếp.
Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, Nguyễn Tri Hạ hơi do dự một chút mới bắt máy.
Nguyễn Tri Hạ vừa bắt máy liền kêu một tiếng: “Lưu Chiến Hằng.”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng có hơi vui vẻ: “Gần đây khá bận, không có thời gian gọi cho em, dạo này sao rồi?”
Nguyễn Tri Hạ thoáng nghe thấy tiếng lật tài liệu bên ở đầu dây bên kia, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh ta: “Sớm vậy mà anh đã đi làm rồi sao?”
Lưu Chiến Hằng nửa đùa nửa thật nói: “Một thân một mình, có đi làm hay không cũng như nhau cả thôi mà.”
Nguyễn Tri Hạ nghe anh ta nói vậy, không nhịn được hơi chột dạ.
Cho dù nói sao đi nữa thì người cứu cô vẫn là Lưu Chiến Hằng.
Cô mở tiệc tân gia, căn bản không nhớ tới người tên Lưu Chiến Hằng này.
“Số bệnh nhân nữ của anh mà xếp hàng, không chừng có thể xếp đến sân bay nhỉ?” Lưu Chiến Hằng vốn có danh tiếng tốt, ngoại trừ những bệnh nhân thật sự, còn có vài nữ bệnh nhân cố ý hẹn anh ta khám bệnh, nhưng thật ra là có ý đồ khác.
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, khẽ cười: “Tôi chỉ hi vọng em có thể hẹn tôi một lần.”
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên là nói theo ý anh ta: “Hẹn anh ăn cơm, chọn tới chọn lui không bằng làm ngay lập tức, hôm nay đi.”
Lưu Chiến Hằng dường như hơi sửng sốt: “Thật sao?”
“Ừ, lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà hàng cho anh.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, Mạc Hạ ở ngoài liền gọi cô.
Cô nói vài câu với Lưu Chiến Hằng rồi cúp máy, đi ra ngoài tìm Mạc Hạ.
Mạc Hạ chơi một quả bóng thủy tinh nhưng lại bị lọt vào ghế sofa, nên nhờ Nguyễn Tri Hạ lấy ra giúp bé.
…
Buổi trưa, Nguyễn Tri Hạ đưa Mạc Hạ ra ngoài.
Để tỏ thành ý mời khách, Nguyễn Tri Hạ cố ý đưa Mạc