Người ở phía đối diện đi tới không phải ai khác mà là Thẩm Sơ Hoàng.
Kí ức cuối cùng của cô và Thẩm Sơ Hoàng có chút mơ hồ.
Cô có thể nhớ tới là Thẩm Sơ Hoàng của năm mười mấy tuổi.
Vì vậy, Thẩm Sơ Hoàng trước mặt đối với cô mà nói có chút lạ lẫm.
Thẩm Sơ Hoàng mặc một bộ đồ tây màu xanh lam đậm, cắt may vừa vặn thân người càng tăng thêm vài phần ưu nhã.
Vẻ mặt anh ta có chút kích động: ” Thật là em sao.”
Anh ta đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, giơ tay ra về phía cô, nhưng chớp mắt một cái giống như nhớ ra điều gì, đột nhiên rụt tay lại, thoạt nhìn có vài phần luống cuống.
” Mấy ngày trước giới truyền thông đưa tin rằng em đã xuất hiện, tôi không dám tin, không ngờ đúng thật là em.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong, lại như cảm thán lại lần nữa: ” Không ngờ đúng thật là em.”
Anh ta lặp đi lặp lại mấy lần ” Thật đúng là em ”
Cách ba năm kể từ khi cô dạo một vòng bên bờ sinh tử, cái nhìn sự việc của Nguyễn Tri Hạ đã có sự thay đổi ít nhiều.
Nếu Nguyễn Hương Thảo không lấy cái chết của Trần Tuấn Tú đổ lên đầu cô, có thể cô sẽ nguyện ý bỏ qua mọi thù oán với Nguyễn Hương Thảo.
Huống hồ chi là Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng sớm đã không còn nợ cô cái gì.
” Đúng là em.” Nguyễn Tri Hạ cong môi cười nói: ” Đã lâu không gặp.
”
Thẩm sơ hàng cũng nói theo ;” Đã lâu không gặp.”
Nguyễn Tri Hạ để ý thấy tay để xuôi bên người của Thẩm Sơ Hoàng một chốc nắm chặt, một chốc buông lỏng.
Đó là phản ứng của một người lúc căng thẳng hồi hộp mới có.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng phức tạp nhìn anh ta, ngập ngừng nói: ” Còn bạn đang đợi em, em đi qua đó