Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến ba năm trước, lúc Tần Thủy San giả trang thành người giúp việc ở chỗ Tư Mộ Hàn, tranh cãi với Tư Ân Nhã cũng nhắc đến Hứa Mộ Hàn.
Cô quay đầu nhìn Tần Thủy San hỏi: “Cậu thì sao? Ba năm trước căn bản là cậu không có ý với Tư Mộ Hàn, rõ ràng người cậu thích chính là Hứa Mộ Hàn, tại sao vẫn phải cải trang thành người giúp việc đến ở trong nhà Tư Mộ Hàn chứ?”
“Tớ nói tớ thích Hứa Mộ Hàn từ khi nào chứ?” Tần Thủy San giống như con mèo giẫm phải đuôi, nhất thời kích động, âm lượng cũng tăng cao không ít.
Đương nhiên đã thu hút sự chú ý của những phóng viên khác.
Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ thầm kêu không ổn rồi.
Cô kéo Tần Thủy San muốn chạy, thế nhưng ánh mắt sắc bén của phóng viên đã nhận ra cô ngay lập tức.
“Là Nguyễn Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy phóng viên gọi tên mình, da đầu căng thẳng, kéo Tần Thủy San nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thế nhưng vẫn có một số phóng viên đuổi theo cô.
“Có chắc là Nguyễn Tri Hạ không?”
“Có lẽ là vậy!”
“Tại sao cô ấy lại tới đây? Người bên cạnh cô ấy là ai?”
Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý phóng viên và nhà báo nói đều gì, kéo Tần Thủy San chạy ra bên ngoài.
Thế nhưng, trong hội trường đều là ghế dựa, hai cô muốn chạy ra ngoài cũng không dễ dàng.
Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể khó khăn chạy qua khoảng trống giữa các hàng ghế.
Phóng viên và cánh nhà báo chia nhau ngăn cô lại, cô và Tần Thủy San chỉ có thể chạy xoay quanh trong hội trường.
Trong hội trường rơi vào hỗn loạn trong một phạm vi nhỏ.
Nguyễn Tri Hạ nhân cơ hội nhỏ giọng nói với Tần Thủy San: “Chia