Sức khoẻ của Diệp Tuệ vẫn còn khá yếu, chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại vẫn đang nằm trên giường bệnh để Mộ Thừa Phong điều trị.
Cố Đình Bắc đang ngồi uống cafe, đột nhiên quản gia chạy vào, báo cáo với anh:
"Cậu chủ, có một cô gái tự xưng là chị họ của Diệp tiểu thư muốn gặp ngài."
"Cho cô ta vào đi." Anh trầm giọng đáp.
Anh vừa dứt lời, quản gia liền cho người hầu mang cô ta vào.
Chị họ của Diệp Tuệ - Diệp Tú Nhi.
Diệp Tú Nhi đoan trang bước vào căn biệt thự to lớn, mặc dù đã cố gắng che dấu nhưng tia ghen tị trong mắt cô ta lại càng rõ ràng hơn.
Cô ta bước đến, ngồi vào bàn cafe đối diện với Cố Đình Bắc. Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, cô ta hận Diệp Tuệ không thôi.
Dựa vào cái gì mà một đứa con nuôi của Diệp gia lại được sống trong một căn biệt thự tốt như vậy? Còn cô ta lại phải ngày ngày đeo cái mặt nạ giả dối mà nịnh hót đám người Diệp gia kia?
Cô ta không cam lòng! Cô ta muốn Diệp Tuệ sống không yên ổn!
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô ta loé lên tia kiên định, nhất định phải ly gián Diệp Tuệ và Cố Đình Bắc, sau đó vị trí Cố phu nhân này sẽ là của cô ta.
Về lời đồn Cố Đình Bắc mang mệnh khắc thê vớ vẩn kia, có lẽ không phải là sự thật. Nếu là thật thì Diệp Tuệ bây giờ cũng sẽ không sống tốt như thế.
Diệp Tú Nhi còn đang nghĩ vu vơ, cô ta không biết rằng, giờ phút này, Cố Đình Bắc đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô ta. Anh nhếch môi không nói lời nào, trong mắt là sự khinh thường rõ rệt.
Anh nghĩ, nhìn Diệp Tuệ còn thuận mắt hơn cô ả tâm cơ này nhiều.
Đột nhiên Diệp Tú Nhi mở miệng, giọng nói ngọt ngào mang theo chút lấy lòng nói với Cố Đình Bắc:
"Cố tổng, mặc dù giữa anh và Diệp Tuệ kết hôn vì lợi ích của gia tộc, nhưng tôi nghĩ anh vẫn nên cẩn thận, đừng bị vẻ ngây thơ của cô ta