Cố Giai Lệ bị ám ảnh từ bé, cô vừa muốn đi vừa sợ không dám cử động
Đi ra khỏi đây thì phải lướt qua hắn, liệu hắn có nhân lúc cô đến gần mà bẻ gãy cổ cô không?1
Cô bất giác đưa tay lên cổ, sờ lấy
Hắn bị hành động khó hiểu của cô cùng tác phong chậm chạp chọc giận sôi máu. Mất kiên nhẫn thét lên
” Còn không mau đi!!!”
” Ư …” – Cố Giai Lệ giật thót
Bác bếp trưởng cũng từng quát tháo rất nhiều lần. Nhưng cô chưa hề cảm nhận được sát ý trong câu nói
Còn hắn …
Huhuhu, đáng sợ quá đi
Cô đang định bước đi, nghe thấy giọng gầm như hổ của hắn liền sợ hãi không dám cử động nữaCái gối cũng sắp vắt ra nước rồi
Tống Tư Duệ mất khống chế. Lúc về nhà hắn đã mệt mỏi bởi vì sự công kích của mẹ mình
Lão già Cố Nham kia không an phận, đến con gái cũng khó ưa
Hắn đã gặp phải vận xui gì mà lại chịu cảnh khổ sở thế này?
” Khóc cái gì? Im miệng!”
Gray không chịu được nữa rồi, anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức
Cố Giai Lệ cắn chặt môi, nhưng nước mắt không thể kìm được. Cô biết không nên chọc hắn tức giận, nhưng hắn thật sự đáng sợ
” Thiếu gia, hay là sang phòng sách bàn bạc …” ” Đây là phòng của tôi, người nên đi là cô ta mới đúng” – hắn gằn giọng sau đó nói thêm – ” Ai không biết còn nghĩ tôi đã ức hiếp cô ta. Nín ngay, phiền phức quá”
Cô vẫn thút thít, hắn lập tức ra lệnh
” Gray, kéo cô ta ra ngoài đi”
Nhưng anh làm sao dám? Phu nhân sẽ giết anh mất
Tống thiếu phu nhân nghe thấy hắn nói, đảo mắt nhìn Gray liền bị doạ sợ vì thân hình lực lưỡng như võ sĩ của anh
Tống Tư Duệ tức giận đến mức cả người đều nóng lên. Nếu là người khác, đã bị hắn băm vằm từ lâu
Cô nên cảm thấy may mắn vì được mẹ hắn che chở
Tống thiếu bước vào, cởi bỏ áo vest bên ngoài rồi treo lên giáCơ bắp rắn chắc nằm bên trong lớp áo sơ mi trắng thoắt ẩn thoắt hiện, như muốn xé rách lớp áo chui ra ngoài
Cố Giai Lệ thấy hắn bước vào, sợ hãi hơn. Cô thầm nhũ : may mà người đứng sau hắn không có