Châu Vỹ lau nước mắt, cố gượng cười
” Sau đó ta đã ly hôn với lão già kia, cùng Tư Duệ rời đi. Mẹ sẽ không ép con thân mật cùng với con trai, chuyện tình cảm cần phải dành thời gian bồi đắp”
Cố Giai Lệ gật đầu nghe theo, rượu khiến cô say, cũng làm cho cô dũng cảm hơn
” Chỉ cần anh ta đừng đánh mắng con … thì dù có thô lỗ, con cũng sẽ nhịn”
Châu Vỹ xoa đầu cô
” Con phải chịu khổ rồi”
Cố Giai Lệ lắc đầu, khoé miệng nở nụ cười hạnh phúc. Cô áp tay lên bàn tay có chút gầy của mẹ chồng mình, dịu dàng nói
” Con rất hạnh phúc khi ở nơi này”
” Đêm nay có vẻ lạnh, hay là con vào nhà đi” – bà lên tiếng” Con thích nơi này”
” Vậy được, nếu sau này thời tiết xấu hoặc quá lạnh thì nhớ vào nhà. Đừng để bị bệnh đó” – bà lên tiếng
Cố Giai Lệ nghe theo. Nhưng cô vẫn thích không khí và bầu trời đẹp đẽ ở nơi này
Hơn nữa, ngủ ở đây có thể tránh mặt hắn
Tống Tư Duệ tuy ở nhà nhưng hầu như đều ở trong phòng làm việc. Dạo gần đây do phải xử lý đống giấy tờ chất cao như núi cho nên tâm trạng hắn vô cùng tệ
Ngay cả bữa sáng cũng không ăn
Châu Vỹ có chút lo lắng. Cố Giai Lệ càng căng thẳng hơn
Cô luôn trong trạng thái phòng bị, sợ đụng trúng hắn thì mạng cô xem như xong Nhưng chuyện trên đời này làm sao được như cô mong muốn?
Trên đường đi lên sân thượng, lại vô tình chạm mặt chồng mình đang trong tâm trạng cau có
Cố Giai Lệ không nói lời nào xoay người rời đi. Tống Tư Duệ xét thấy thái độ của cô khá an phận trong thời gian hắn ở nhà, nên rất hài lòng
Nhưng ác ma nếu không khiến người khác sợ hãi thì không phải ác ma. Hắn vẫn phải trù tính để tránh xảy ra tình huống xấu
Tống thiếu không cho vợ mình yên ổn rời khỏi, cất cao giọng
” Tôi đã biết được bí mật của cô rồi”
Cố Giai Lệ lạnh cả người. Bước chân chậm dần rồi dừng hẳn, chẳng dám xoay người đối chất với Tống thiếu đây Trong lòng cô rối rắm, cảm giác bất an ngày 1 tăng cao
Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chứng sợ người lạ của cô bị hắn phát hiện rồi sao?
Nhìn thấy cô gái trước mặt run run bờ