Thành phố Willow được mọi người tôn vinh gọi là thủ đô của thế giới.
Không chỉ là một trung tâm ngoại giao quốc tế mà còn là trung tâm kinh tế thế giới.
Mà người quyền lực nhất thành phố này, Âu Minh Triết được xem là người đàn ông đáng sợ cũng quyền lực nhất.
Hắn nắm trong tay hơn một nửa huyết mạch kinh tế của thành phố.
Chỉ mới 29 tuổi, nhưng đi đến đâu mọi người đều cúi đầu trước hắn, thị trưởng khi nói chuyện với hắn còn phải xưng một tiếng "ngài".
Và chỉ sau vài tiếng nữa, người đàn ông này sẽ chính thức kết thúc những ngày độc thân hoàng kim để bước vào lễ đường kết hôn.
Cô dâu đã lựa chọn kĩ càng, chính là con gái cưng của Đàm gia, Đàm Nhu Nhi.
Tại Âu thị, thời điểm 10 giờ đêm.
Âu Minh Triết tựa vào lan can, trên tay nắm chặt ly rượu vang, khoé môi cong lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt.
Thu cảnh sắc của Willow nhìn từ tầng 20 vào trong mắt.
Đột nhiên, có người gõ cửa phòng phân tán sự chú ý của hắn.
"Âu tổng, thực thứ lỗi vì làm phiền ngài lúc này, nhưng tôi có điều muốn thưa trình lên cho ngài ạ."
...
Biệt thự Đàm gia.
Mọi người đều đang hưng phấn, đắm mình trong sự sung sướng khi sắp trở thành người một nhà cùng với người đàn ông quyền lực nhất thành phố.
Ấy vậy mà, ngay thời điểm cao hứng lại bị một tiếng hét kinh thiên động địa của người hầu đánh gãy.
"Ông bà chủ, không hay rồi...!Không hay rồi..." Người giúp việc hớt hải chạy xuống dưới lầu, trên tay còn cầm một tờ giấy.
Đàm Ôn Tường cùng phu nhân là Lộc Nhân đang thưởng thức trà thượng hạng, cử chỉ ưu nhã.
Cả hai đang thảo luận chuyện cưới hỏi của con gái.
Chỉ trong chốc lát nữa thôi, Đàm gia sẽ một bước lên hương.
Đàm Ôn Tường nghe tiếng hét the thé của người hầu, không vui ra mặt, thẳng thừng gằn giọng quát người hầu kia.
"Làm cái gì mà hớt hải như vậy, không còn biết cái gì gọi là quy củ nữa hả?."
"Ông đừng nóng, chúng ta đang có chuyện vui, tức giận như vậy sẽ sui xẻo đấy." - Lộc Nhân nhìn chồng mình từ từ khuyên nhủ.
Nốt ruồi trên trán vì hành động nhướng mày của bà mà cao lên một bậc.
Nhìn người hầu đang đứng trước mặt chậm rãi hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô người hầu mặt mày tái xanh, tay cầm giấy run run đưa trước mặt của ông bà chủ.
Không kìm được sợ hãi, giọng nói vì hồi nãy hét lớn mà khản đặc.
"Nhu Nhi...!Nhu Nhi tiểu thư đã...!Đã nhân lúc chúng tôi không để ý mà bỏ trốn rồi ạ..." - Nói được hết câu mà tim của cô người hầu tưởng chừng như ngừng đập đến nơi.
Đàm Ôn Tường nghe vậy trợn tròn mắt, giật lấy tờ giấy trên tay cô hầu.
Tờ giấy ghi có vài dòng, đại khái là xin lỗi vì công ơn dưỡng dục, bây giờ Đàm Nhu Nhi xin phụ lòng họ.
Lộc Nhân nhìn tờ giấy, nét chữ này chắc chắn là của con gái cưng của bà rồi.
Hình tượng đoan trang lúc nãy dường như hoàn toàn sụp đổ, khuôn mặt tái mét.
Tay cầm trà cũng run rẩy, ly trà vì thế mà rơi xuống nền nhà lúc nào không