Chương 177:
Đàm Tiểu Ân trở về phòng, đem mình ngâm trong bồn tắm, thả lỏng một chút.
Khoảng thời gian này thật sự là quá cực khổ, huấn luyện quân sự đi giày không được thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy lòng bàn chân đều sắp bị mài thủng
ngâm dưới nước như vậy, quả thực là muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái.
Vừa nằm xuống, liền không nhịn được nhớ tới vừa mới ôm Âu Minh Triết, còn có nụ hôn kia…
Khụ!
Cô cảm giác mình càng ngày càng không đứng đắn rồi, nhất định là bị anh ảnh hưởng!
Đàm Tiểu Ân tắm xong, nghĩ là đang trong phòng của mình, sẽ không có người khác, trùm khăn tắm liền đi ra ngoài, kết quả, nhìn thấy Âu Minh Triết lại đang sừng sững trong phòng của cô.
Anh mặc áo sơ mi đen, ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân chỉ quấn khăn tắm, khăn tắm rất ngắn, chỉ có thể miễn cưỡng che kín ngực cùng mông, bả vai cùng chân đều lộ ở bên ngoài.
Cô lại mới vừa tắm xong,vài giọt nước đọng lại trên làn da trắng mơn mởn, quả thực là tạo nghiệt!
Đàm Tiểu Ân lúc này nhìn thấy Âu Minh Triết, lúng túng đến ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, “chú… Sao chú lại ở đây?”
Hơn nữa, đến cũng không lên tiếng.
Trên mặt Âu Minh Triết rất nghiêm túc, mặt tỉnh bơ như không thấy gì, “em quên đồ ở dưới phòng khách, tôi mang lên cho em.”
“Cảm ơn. em… em đi trước mặc quần áo!”
Nhớ tới trên người mình chỉ quấn khăn tắm, Đàm Tiểu Ân vội vàng ôm quần áo đặt ở trên giường lên, trốn vào phòng tắm.
Mặc dù cô chạy rất nhanh, nhưng mới vừa rồi bộ dáng, vẫn là khắc
Anh cau mày chuyển qua bên tường, nhấn nút điều chỉnh điều hòa trên vách tường, đem nhiệt độ điều chỉnh thấp hai độ, than thầm:”Quá nóng!”
Đàm Tiểu Ân rất nhanh liền mặc xong quần áo, còn đặc biệt sấy tóc mới ra ngoài, nhìn thấy Âu Minh Triết ngồi yên ở đó đợi cô, “chú ơi.”
Âu Minh Triết nhìn cô một cái, không có tỏ thái độ gì, “Đi thôi.”
Sau đó quay xe lăn ra cửa.
Đàm Tiểu Ân vốn là cảm thấy rất xấu hổ, nhìn thấy Âu Minh Triết không có phản ứng gì, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng vậy…
Anh hiện tại bị bệnh, coi như nghĩ có phản ứng, cũng là không có khả năng đi!
Đàm Tiểu Ân nhanh chóng đuổi theo Âu Minh Triết, giúp anh đẩy xe lăn.
–
Dưới lầu, dì Ngô chuẩn bị một bàn thức ăn rất lớn, thậm chí còn có món Đàm Tiểu Ân thích nhất tôm hùm nhỏ, nhìn đến Đàm Tiểu Ân nước miếng chảy ròng.
“Nhiều món ăn như vậy, ăn làm sao hết?” Sau khi Tỉnh táo lại, Đàm Tiểu Ân đối với bốn người sức chiến đấu tràn đầy hoài nghi.
Âu Minh Triết mới vừa uống một hớp, nhẹ nhàng để ly xuống, động tác đơn giản này, cũng cực kỳ ưu nhã.
Anh nhìn Đàm Tiểu Ân: “Đây không phải là còn có em sao?”
Đàm Tiểu Ân không phục trừng mắt liếc anh một cái, “em cũng không phải là heo.”