Chương 187:
Mẹ ơi, không mặt mũi gặp người khác nữa!
Huấn luyện viên Lưu cùng huấn luyện viên phương cũng không có ở lâu, bọn họ cùng Âu Minh Triết trò chuyện một lúc, liền đứng lên, “Chúng em về trước. Lần sau có cơ hội, tới thăm anh sau!”
Mặc dù gọi Âu Minh Triết một tiếng anh, nhưng hai người như cũ, đối với Âu Minh Triết tràn đầy tôn trọng.
Chỉ bất quá bây giờ Âu Minh Triết đã rời khỏi quân ngũ, không thể xưng hô như lúc còn trong quân đội được.
Âu Minh Triết khách khí nói: “ở lại ăn một bữa cơm đã!”
Huấn luyện viên Lưu nói: “Không cần đâu,bọn em còn phải tranh thủ trở về đơn vị.”
Hôm nay là đặc bớt chút thời gian tới thăm Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết cũng biết bọn họ bề bộn nhiều việc, nên không giữ bọn họ nữa, gọi Lý Sơn đưa bọn họ đi ra ngoài.
“Hai vị mời.” Lý Sơn lịch sự nói.
Huấn luyện viên Lưu trước khi đi nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, xuất phát từ tôn trọng cười một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân nhìn bóng lưng của hai người, cảm thấy hai người này đi bộ thật giống như đều mang gió.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, phát hiện nha đầu này, dường như lại nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người kia!
Quả thực là sắc tâm không thay đổi!
“Em đang nhìn cái gì đấy?”
Âm thanh trầm thấp của Âu Minh Triết, làm cho Đàm Tiểu Ân lấy lại tinh thần.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, nói: “hóa ra chú quen biết huấn luyện viên Lưu a! Mới vừa tồi ở bên ngoài, còn cố ý làm em sợ, thật là quá đáng!”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, “em bảo vệ người khác như thế, anh không gây truyện với em thì thôi, em lại còn than phiền?”
“…” Đàm Tiểu Ân chột dạ nhìn Âu Minh
“Ở trong lòng em, anh là người nhàm chán như thế sao?” Bởi vì ăn giấm ghen tuông, còn đem người ta gọi tới nhà để xử lý.
Đàm Tiểu Ân biết mình đoán sai rồi, cười một tiếng, “Là tự em đa tình.”
Âu Minh Triết nhìn đồng hồ, “Đã trễ thế này, đi ăn gì đi, anh bảo dì Ngô chuẩn bị cho em, ăn uống xong buổi chiều chúng ta về nhà một chuyến.”
“Được.” Đàm Tiểu Ân vốn là cũng là chuẩn bị đi tìm ăn, kết quả nhìn thấy huấn luyện viên Lưu, mới kéo đến bây giờ.
Nghe được lời của Âu Minh Triết, cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa vặn đụng phải Lý Sơn vừa đi tiễn huấn luyện viên Lưu về, Lý Sơn nhìn Đàm Tiểu Ân, hỏi: “Ngài Âu còn tốt chứ?”
“Chú ấy thì làm sao được chứ?” Nhìn Lý Sơn một mặt lo lắng bộ dáng, Đàm Tiểu Ân không khỏi thắc mắc.
Lý Sơn nhìn Đàm Tiểu Ân, sợ Âu Minh Triết nghe thấy, kéo cô cách phòng làm việc xa một chút mới nói: “Hôm nay tới đều là cấp dưới cũ của Ngài Âu lúc trước còn trong quân đội, từ khi ngài xảy ra chuyện, đã lâu không có không tiếp xúc với bọn họ rồi, hôm nay nhìn thấy bọn họ, tôi sợ Ngài Âu sẽ đau lòng.
Đàm Tiểu Ân nghĩ về bộ dạng Âu Minh Triết lúc nãy, dường như rất bình tĩnh, “chắc không sao đâu, tôi thấy tâm trạng chú ấy vô cùng tốt mà.”
Lý Sơn nói: “cô đi ăn cơm đi, tôi đi xem đã.”