Chương 212:
Âu Minh Triết cũng không dám đưa ý kiến, anh ta lại dám á! Hơn nữa, anh ta cũng không kén ăn.
Đàm Tiểu Ân nói: “vậy em gọi món đây.”
Cô cúi đầu, bắt đầu mở thực đơn, điện thoại của Lý Sơn lại vang lên vào lúc này. Anh ta nhìn một cái, đứng lên, đi ra cửa mới đi nghe điện thoại.
Gọi điện thoại tới, không là người khác, chính là Bà Đàm.
Bà Đàm thấy Đàm Tiểu Ân không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp liên lạc Nhà họ Âu, trước bà ta có lưu số của Lý Sơn.
Đàm Tiểu Ân mới vừa gọi xong thức ăn, đưa menu cho nhân viên phục vụ thì Lý Sơn trở về, ở bên tai Âu Minh Triết nói đôi câu, sau đó liền đi ra ngoài.
Thần thần bí bí!
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Sơn liền đi như vậy, liền cơm đều không ăn?
Âu Minh Triết nói: “Không có gì, ăn cơm trước đi!”
Trước Đàm Tiểu Ân lúc đi học, Âu Châu Du liền từng hỏi Âu Minh Triết về việc sính lễ đám hỏi. Anh biết Đàm Tiểu Ân không muốn anh bất cứ sính lễ gì sang nhà cô, nhưng không đòi hỏi gì không có nghĩa là anh không cho.
Nguyên bản là chuẩn bị để cho Lý Sơn cùng Bà Đàm liên lạc một chút, nếu Bà Đàm tới rồi, cái kia lại vừa vặn nói một chút cái vấn đề này.
Ăn uống xong nồi lẩu, Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết trở về Nhà họ Âu.
Mới vừa vào cửa, liền thấy Ông ĐàmBà Đàm ngồi ở Nhà họ Âu trong phòng khách. Hai người đều mặc cực kỳ phổ thông, cùng trong cái nhà này sửa sang hoàn toàn xa lạ.
Nhìn thấy bọn họ, Đàm Tiểu Ân có chút ngoài ý muốn, “Cha, mẹ, hai người làm sao tới đây rồi hả?”
Lý Sơn nửa đường đi mất giờ
Âu Châu Du ngồi ở trên ghế sa lon, nói với Đàm Tiểu Ân: “Tiểu Ân, ngồi đi. Ba mẹ em vừa vặn qua tới, chị liền xin bọn họ đến cửa tới làm khách rồi. Thuận tiện nói một chút chuyện sính lễ đám hỏi.”
“Em trước không phải nói rồi sao, không cần đâu?” Nhìn tình huống này, là chính mẹ cô tự tìm tới cửa?
Mới vừa ở quán lẩu, cú điện thoại kia, liền là mẹ mình gọi sao?
Đàm Tiểu Ân không nghĩ tới, mẹ nói với anh nặng lời như vậy, vẫn còn dám vác mặt tới cửa đòi sính lễ đám hỏi, thật là quá đáng.
Nghe xong lời của Đàm Tiểu Ân, Bà Đàm hung hăng mà trừng Đàm Tiểu Ân một cái, nhưng ngoài mặt vẫn là cưỡng ép khắc chế tâm tình của mình, chẳng qua là ngữ khí hơi nghiêm túc một chút, “con là một đứa bé, biết cái gì? Kết hôn loại chuyện này, nào có nghĩ đơn giản như vậy?”
Âu Châu Du cười nói: “Tiểu Ân, không có chuyện gì, những thứ này đều là phải, em không cần có áp lực.”
Bà Đàm nghe xong lời Âu Châu Du nói, trên mặt mới một lần nữa nở nụ cười, “Tiểu Ân quá không hiểu chuyện rồi, làm mọi người thêm phiền toái.”
Âu Châu Du nói: “con bé rất hiểu chuyện.”
Cũng chính là Đàm Tiểu Ân hiểu chuyện, cả nhà bọn họ mới đối với Đàm Tiểu Ân tốt như vậy.
Nếu không, lấy tính cách của Bà Đàm, Âu Châu Du còn lười đến ở chỗ này cười xòa.
Bà Đàm cười xấu hổ cười.
Âu Châu Du nói chuyện : “Sính Lễ đám hỏi dì Đàm có ý kiến gì không?”