Chương 218:
Đàm Tiểu Ân nghe được âm thanh của anh, thân thể cứng đờ, cô cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn anh.
Âu Minh Triết không nóng không lạnh lên tiếng: “anh ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc, em mà còn khóc, anh không cần em nữa!”
Đàm Tiểu Ân: “…”
Cô có khóc rồi hả?
Hơn nữa, cô rõ ràng đang khổ sở như vậy! Anh còn nói như thế, có chút quá đáng đúng không?
Giọng Âu Minh Triết vô cùng nghiêm túc, dùng giọng uy hiếp nói: “nhanh tới dỗ ngọt anh đi, nếu không, ngày mai anh liền bảo Lý Sơn tìm cho anh một cô vợ khác.”
Nghe được câu nói của anh, Đàm Tiểu Ân vội vàng xoay người tới, ủy khuất nhíu mày một cái, “Tâm tình của em đã rất kém rồi, chú còn bắt nạt em như vậy!”
Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn, vẫy tay gọi cô, gương mặt tuấn tú mang theo mấy phần lãnh khốc.
Đàm Tiểu Ân đi tới, ở trước mặt anh ngồi xuống.
Anh đưa tay ra, đặt ở đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, ngữ khí mềm nhũn: “Chút chuyện nhỏ, có cái gì mà phải khổ sở? Em ghét mẹ em như vậy,lúc tổ chức hôn lễ không mời bà ấy tới là được rồi.”
Đàm Tiểu Ân là thực sự cảm thấy rất bi thương, cô nắm lấy tay anh, hỏi, “chú, chú nói xem, em có đúng là con gái ruột của mẹ em không! Bằng không, bà ấy tại sao có thể đối với em như vậy?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng cô chẳng qua là như muốn giãi bày nỗi lòng, loại thời điểm này, cô chỉ là muốn tìm một người, nói hết những chuyện không vui trong lòng mình
Âu Minh Triết một mực không có nói chen vào, chẳng qua là lẳng lặng ở bên cạnh cô.
Mãi đến khi
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, gật đầu một cái, chỉ là, vì cái gì, ánh mắt của anh… Thoạt nhìn thật giống như đang không vui?
Âu Minh Triết dĩ nhiên đang không vui!
Anh nhìn Đàm Tiểu Ân, cũng không định liền như vậy bỏ qua cho cô, “Mới vừa ở rồi dưới nhà, em vừa nói, em không lấy anh nữa phải không?”
“…”
Đàm Tiểu Ân không nghĩ tới, anh lại nhớ dai đến vậy.
Cô ho một tiếng, nói: “Em chỉ là tùy tiện nói một chút, chú sao lại tưởng thật rồi?”
“Xác định chẳng qua là tùy tiện nói một chút?” Âu Minh Triết tràn đầy hoài nghi nhìn ánh mắt của Đàm Tiểu Ân.
Nếu quả như thật để cho Bà Đàm cầm đến tiền, lấy tính cách của Đàm Tiểu Ân, khả năng thật sự sẽ làm ra chuyện hủy hôn này thật.
Đàm Tiểu Ân ôm lấy cánh tay của Âu Minh Triết, “Em sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Dưới tình huống đó, cô là bất đắc dĩ mới nói như vậy.
Đây là mẹ của cô, bất luận là ai trong Nhà họ Âu, đều sẽ nể mặt cô mà sẽ không cử xử quá mức.
Cho nên, chỉ có tự cô tới xử lý mới được.
Âu Minh Triết mặt mày kiêu ngạo, cũng không lên tiếng.
Anh cũng không phải là dễ dỗ ngọt như vậy!
Đàm Tiểu Ân lấy lòng nói: “chú ơi, đừng giận em nữa mà! Chú biết em là đang nói đùa thôi mà.”
“…” Âu Minh Triết ngược lại là nhẫn chịu được, chính là không nói chuyện với cô.