Chương 238:
Đàm Tiểu Ân bò lên giường, nhìn anh, “chú.”
đôi mắt của cô cười đến híp lại, dáng vẻ rất vui vẻ, Âu Minh Triết ngoắc ngoắc môi, nghĩ đến muốn ngủ với mình, cô vui vẻ như vậy sao?
Anh cũng biết,nguyên nhân Đàm Tiểu Ân không chút sợ hãi nào cùng anh ngủ chung là cái gì.
Không phải là cho là anh không lên được sao?
cũng sắp đến tháng mười rồi, tháng mười là sinh nhật của Đàm Tiểu Ân,cô sắp mười tám tuổi rồi.
Đến lúc đó anh sẽ để cho cô hiểu được, anh rốt cuộc có lên được hay không.
Chẳng qua là… Nhìn cơ thể Đàm Tiểu Ân thế này, Âu Minh Triết lại tràn đầy hoài nghi, cô rõ ràng ăn nhiều như thế, làm sao lại không có tí thịt nào cả?
Đàm Tiểu Ân trông ngóng nhìn Âu Minh Triết, “chú đang suy nghĩ gì thế?”
Vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cũng không nói chuyện, làm cho người ta phát hoảng.
Âu Minh Triết nói: “em ngày mai thức dậy sớm, đi chạy một chút.”
“À?” Đàm Tiểu Ân không dám tin tưởng nhìn anh, bình thường cuối tuần, anh đều sẽ để cho cô ngủ thêm một lát. Hiện tại không đầu không đuôi tới một câu như vậy, là có ý gì?
Đàm Tiểu Ân khó xử nói: “Nhưng mà em ngày mai có hẹn cùng Dao Dao rồi.”
Âu Minh Triết nói: “Được, vậy em dậy sớm, sau đó chạy một giờ.”
“…” Đàm Tiểu Ân không dám tin tưởng nhìn anh, “Tại sao vậy?”
Chạy bộ chẳng phải là độc quyền của Đinh Cẩn sao?
cô làm gì sai à? Tại sao cũng phải tiếp nhận loại trừng phạt này?
Âu Minh Triết dĩ nhiên không có nói với cô tại sao, chẳng qua là hỏi: “Xem ra em càng ngày càng không coi anh ra gì rồi, ngay cả anh nói em cũng không nghe rồi.”
“Không phải…” Đàm Tiểu Ân cảm thấy ủy khuất, là anh đưa ra cái yêu cầu này quá không hợp lý cơ mà!
Hết lần này tới lần khác lại không dám nói gì nữa, chỉ dám ở trên giường ngoan ngoãn nằm xuống.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Âu
Vốn là muốn để cho cô dậy đi chạy bộ, nhưng, thấy hai tay của cô ôm lấy cánh tay của mình, miệng nhỏ quyệt ở chung một chỗ, lông mi thật dài, rất an tĩnh… Bị cô cám dỗ, suy nghĩ đánh thức cô dậy chạy bộ mất hút không tăm hơi.
Đàm Tiểu Ân lại ngủ một giờ sau mới dậy, rửa mặt, sau đó ra ngoài.
cô hôm nay cùng Trương Tâm Dao có hẹn, ở một quán cà phê cô ấy làm thêm. Vốn là thức dậy muộn, cho nên, Đàm Tiểu Ân không ăn bữa ăn sáng đã đi ra ngoài.
Lúc Âu Minh Triết tỉnh dậy, trong nhà đã không thấy bóng dáng của cô.
anh ngồi lên xe lăn từ trong thang máy đi ra, nhìn đến bên trong phòng ăn không có người, hỏi: “Tiểu Ân đâu rồi?”
“cô ấy đã đi ra ngoài.”
dì Ngô nói: “Không biết bận cái gì, ăn sáng cũng chưa ăn mà đã đi rồi”
Âu Minh Triết không nhịn được cau mày, anh lúc dậy cô còn chưa tỉnh, anh nhìn chằm chằm cô ngủ sau đó ngủ quên. ngủ quên có nửa giờ, vậy mà cô đã chạy mất!
Đàm Tiểu Ân rất nhanh đã đến chỗ hẹn với Trương Tâm Dao, Trương Tâm Dao còn mua cho cô bữa ăn sáng, “Cho cậu này.”
“Cảm ơn.” Đàm Tiểu Ân nhận lấy, cảm giác mình ăn chưa no,lại chen chúc cái xe buyt, sắp đói lả ra rồi
Trương Tâm Dao nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cái con hàng ham ăn này.”
quán cà phê khá gần trường Trương Tâm Dao, cô ấy thường xuyên làm thêm ở chỗ này, Đàm Tiểu Ân chính là hôm nay tới giúp đỡ.
Dù sao cuối tuần, nơi này sẽ tương đối bận rộn.