Chương 250:
“Em trở về lúc nào?” Âu Minh Triết nhìn cô có chút buồn cười, nhịn không có cười.
Đàm Tiểu Ân nhớ tới tối hôm qua Lý Sơn nói: Nếu để cho anh biết cô giữa đêm tự mình chạy trở lại, anh sẽ lo lắng. Cô không nhịn được mà nói dối, “Mới vừa về thôi.”
Âu Minh Triết nháy mắt một cái, nhìn Đàm Tiểu Ân, không thể tin được, cô lại nói dối mình!
Con nhóc lừa đảo này!
Tâm tình của anh nhất thời có chút không vui, “Hiện tại mới bảy giờ, nói như vậy, trời còn chưa sáng em liền thức dậy?”
Mặc dù ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhưng, Đàm Tiểu Ân vẫn là cảm giác được, chuyện mình nói dối vừa rồi bị phát hiện rồi.
Cô không dám cãi lại, ngữ khí yếu ớt nói: “Thật ra thì… Em là tối hôm qua trở về.”
Cô biết anh không thích cô nói dối, nhưng có lúc, khống thể khống chế được bản thân mình…
Âu Minh Triết tiếp tục nghiêm túc nhìn cô, “Tại sao không nói trước để cho Lý Sơn đi đón em?”
Đàm Tiểu Ân bị nhìn như vậy có chút hoảng: “Ngài Lý mỗi ngày đều bận rộn làm việc, mà em vốn định hôm nay mới trở về.
Mặc dù Âu Minh Triết để cho Lý Sơn làm cái gì, Lý Sơn cũng sẽ không có câu oán thán.
Nhưng tính của Đàm Tiểu Ân là có thể tự mình làm được, tuyệt đối không phiền toái người khác.
Cho nên, cô không thích làm phiền Lý Sơn.
Âu Minh Triết nhìn cô, tròng mắt màu đen vô cùng thâm trầm, “Vậy… Tại sao lại về từ đêm qua?”
Đàm Tiểu Ân nhìn anh, hướng về phía anh nháy mắt một cái, hoạt bát mà nói: “Dĩ nhiên là nhớ chú nên trở về.”
Cô nói những lời này, làm cho bầu không khí mới vừa còn nghiêm chỉnh, nhất thời liền mất tăm mất tích
Âu Minh Triết đột nhiên nghĩ, nếu như người của công ty toàn bộ đều giống như cô, khả năng anh cũng phải
Nha đầu này, lúc nào cũng nghĩ làm sao để trêu chọc anh!
Chuyện Âu Minh Triết ghét nhất, chính là bị Đàm Tiểu Ân đào hố mà không biết phải làm sao, cho nên, mặc kệ khó đi nữa, anh vẫn là khống chế được mà cười nhếch miệng.
Đàm Tiểu Ân thừa dịp anh không nói chuyện, súc miệng xong, đi tới.
Trên người cô mặc áo T-shirt rộng, thấy Âu Minh Triết một mặt nghiêm túc, rất sợ anh tức giận, chủ động ôm cổ của anh, hôn nhẹ lên má anh: “em thật sự là rất nhớ chú nên mới trở về.”
Âu Minh Triết vô cùng nghiêm túc đưa hai tay ra, béo má cô, “Nói chuyện cẩn thận, đừng động một chút là làm nũng.”
“…” Đàm Tiểu Ân không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng dậy, bộ dáng ngoan ngoãn chờ lấy bị dạy dỗ, “vâng.”
Cô biết, anh da mặt mỏng, dễ xấu hổ vì vậy chỉ có thể phối hợp anh.
Âu Minh Triết nhìn cô như vậy, vốn là muốn muốn nói cô vài câu, lại trở nên mềm nhũn ra. Anh trấn an mà xoa xoa đầu của cô, nói: “anh biết em rất tự lập, nhưng mà trễ như vậy trở lại, anh sẽ rất lo lắng. Em xem xem, trừ anh ra còn ai lo lắng cho em chứ?”
“Em biết.” Đàm Tiểu Ân cười hì hì nhìn anh, nói tiếp: “em sẽ nhớ kỹ lời chú nói.”
Âu Minh Triết tựa vào trên gối, “em có việc thì cứ bận trước đi.”
Đàm Tiểu Ân ngồi ở mép giường không động đậy, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, “Nghe nói chú bị bệnh, khỏe chưa?”
“Ừm.” Có một câu nói này của vợ, anh cảm giác như mình chẳng có bệnh gì cả, khỏe khoắn sảng khoái vô cùng.