Chương 261:
Âu Minh Triết nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, khóe miệng không tự chủ nâng lên một vòng cong người khác không dễ dàng phát giác được. Coi như cô có lương tâm!
“Chú không tính tặng quà sinh nhật gì cho em sao?” Đàm Tiểu Ân lấy lòng nhìn anh.
“…” Âu Minh Triết nhìn về phía cô, phảng phất đây là một yêu cầu rất quá đáng, “Còn muốn đòi quà sinh nhật nữa sao?”
“Đúng.” Đàm Tiểu Ân không cảm thấy mình đưa ra yêu cầu này có gì không hợp lý, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “chú hôn em một cái, coi như quà sinh nhật có được không?”
Lúc nói chuyện, cô mềm nhũn ghé vào tai anh thì thầm
Ở bên cạnh Âu Minh Triết lâu như vậy, cô trêu chọc Âu Minh Triết đã quen.
Thỉnh thoảng muốn chêu chọc anh một chút
Âu Minh Triết: “…”
Đàm Tiểu Ân có chút thất vọng, “Không được thì thôi vậy.”
Một giây kế tiếp, chỉ nghe thấy Âu Minh Triết nói: “Nhắm mắt lại.”
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, đưa mặt đến trước mặt anh.
Âu Minh Triết nhìn thấy cô đối với mình không phòng bị chút nào, cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô.
Bầu không khí ngọt ngào chớp mắt lấp đầy trong xe.
Lý Sơn đang lái xe, thấy một màn như vậy, vội vàng dời tầm mắt.
Càng ngày càng cảm thấy, công việc này của mình, thật sự là quá gian nan.
–
Nhà họ Âu
Lý Sơn đứng ở ngoài cửa, nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng đàn dương cầm đứt quãng.
Bọn họ từ bên ngoài trở lại, Âu Minh Triết liền đem Đàm Tiểu Ân mang đến nơi này.
Đây là
Ánh đèn Trong phòng vô cùng lãng mạn.
Đàm Tiểu Ân nhìn sang Âu Minh Triết, có chút ngoài ý muốn, “chú làm sao lại nghĩ đến dậy em chơi đàn dương cầm vậy?”
“Thích không?” Âu Minh Triết nhìn cô, “anh tặng quà sinh nhật cho em.”
Không có tặng cô thứ gì quá quý giá, không phải là thứ gì khác, mà là, để cho cô làm chuyện cô muốn làm nhất.
Lúc trước cô đã nói với anh, cô rất hâm mộ Vũ Minh Hân, ngay cả dương cầm cũng không biết đánh, anh đều nhớ rõ, để trong lòng.
Đàm Tiểu Ân cúi đầu xuống, “Thích.”
Đột nhiên có một loại nước mắt của cảm giác vui mừng.
Anh lần trước đưa cho cô miếng ngọc đắt đỏ kia, cô cũng không có cảm động đến như vậy, nhưng mà lần này, thật sự là không nhịn được.
Ngọc thạch mặc dù hiếm thấy, nhưng giấc mộng trong lòng, lại càng thêm trân quý.
Âu Minh Triết nhìn cô, âm thanh ôn nhu lại thâm tình, “Sau này, em muốn đánh đàn dương cầm, anh dạy cho em. Em muốn khiêu vũ, chờ anh khỏe lại anh sẽ làm cùng em…”
“…” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, nước mắt không nhịn được liền rớt xuống, “Xin lỗi.”
Cô xoay người, không cho Âu Minh Triết thấy dáng vẻ cô khóc nhè, thật là mất mặt a!
–