Chương 265:
Đàm Tiểu Ân thấy anh không trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không được tự nhiên mà nói: “Cũng đúng, cái gì chú cũng đã gặp qua, làm sao mà khẩn trương được?”
Chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi, anh chắc chắn sẽ không khẩn trương đâu!
Nhưng mà nghe cô nói,Âu Minh Triết lại cảm giác trái tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Việc nhận giấy hôn thú có một khâu quan trọng là tuyên thệ, Cô Tiểu Ân vừa vất vả hồi phục lại tinh thần sau khi điền xong tài liệu thì đi ra, ai ngờ người nhận đăng kí kết hôn lại hỏi cô đến ba lần một câu hỏi: “Cô là tự nguyện gả đi đúng không?”
Hỏi đến mức khiến Đàm Tiểu Ân càng lo lắng hơn.
Đến múc lúc đọc lời tuyên thệ cô lo lắng đến đổ mồ hôi: “ Chúng tôi tuyến thệ kết làm vợ chồng, từ nay trở đi cùng gánh vác trách nhiệm hôn nhân và nghĩa vụ hiếu thảo với ba mẹ, dạy dỗ con cái yêu quý lần nhau, tin nhau, nhường nhịn nhau, hoạn nạn cùng có nhau, yêu nhau cả đời! sau này vô luận xảy ra chuyện gì, dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, tuổi trẻ hay già cả thì đều cùng nhau, chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, trở thành người yêu cả đời nhau! Chúng tôi xin giữ vừng lời thề hôm nay, chắc chắn có thể bảo vệ lời thề hôm nay!”
Vì những người khác không thể vào, Lý Sơn lại ở bên người gấp gáp đi qua đi lại, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đợi rất lâu cuối cùng Đàm Tiểu Ân mới bước ra.
Anh vội vàng nghênh đón: “Ngài Âu, phu nhân.”
Đàm Tiểu Ân lo lắng đã lâu, lúc này mới thả lỏng được, cô thấy Lý Sơn cũng lo lắng đến vậy thì nhịn không được cười lên: “Ngài Âu, sao lại còn hồi hộp hơn cả tôi vây?”
Lý Sơn nghiêm mặt nhìn cô: “Còn không phải sợ cô tìm chuyện sao.”
Anh cứ cảm thấy Đàm Tiểu Ân trên được đến đây luôn khác lạ,
Đàm Tiểu Ân nghe xong lời anh ta nói nhịn không được cười lên, cô nhìn Âu Minh Triết nói: “em đúng là qua hồi hộp mà ra.”
Bây giờ đã xông, thả lỏng rất nhiều rồi, vẻ mặt trên mặt cũng giãn ra.
SÁng này vì qua hồi hộp mà ăn sáng cũng không thấy ngon, đến đây thì bụng vang ọt ọt rồi, Đàm Tiểu Ân nói với Âu Minh Triết: “chúng ta đi ăn trước đã, em đói rồi.”
“Được.”
Âu Minh Triết nhìn như không có chuyện gì xảy ra. mà chỉ có anh biết được, trong lòng anh đang rất hạnh phúc, hạnh phúc không ít hơn Đàm Tiểu Ân chút nào.
Anh nhìn nụ cười xinh đẹp trên môi cô, nhịn không được cũng cười theo, nên cổ vũ cô thật tốt mới được.
Trên xe, Đàm Tiểu Ân đặt hai quyển hôn thú lên đùi, lấy điện thoại, chỉnh góc độ rồi chụp ảnh.
Nhớ lại quá trình lấy chứng nhận, nhịn không được cười lên: “không ngờ còn phải tuyên thệ nữa, em cho là lấy giấy kết hôn là được rồi.”
Nghe lời này, Âu Minh Triết nghĩ đến lúc tuyên thệ, cô hồi hộp đến nói không rõ ràng, tuy anh cũng hồi hộp nhưng là vẫn nhịn được.
Đàm Tiểu Ân chụp ảnh xong: “chú ơi, em chụp xong gửi qua cho chú.”
như vậy anh cũng không cần chụp nữa.
Âu Minh Triết đáp một tiếng: “được.”
rất nhanh thì Đàm Tiểu Ân đã gửi qua.
Ngày hôm này, trong trang cá nhân thường ngày chả đăng gì của Âu Minh Triết, lại đột nhiên xuất hiện một bài đăng.
người đầu tiến nhấn like chính là bà chị Âu Châu Du của anh, Âu Châu Du không ngờ cũng có lúc Âu Minh Triết lại đăng bài, bình luận một câu: “Chúc mừng, có điều, không phải em không dùng mạng xã hội sao?
Đàm Tiểu Ân cũng đăng bài.