Chương 338:
Đàm Tiểu Ân ăn uống xong, từ dưới nhà đi lên, nhìn thấy dì Ngô đang thu dọn phòng mới, khó hiểu hỏi: “Có người muốn tới ở sao dì?”
“Vũ Trung nói muốn tới ở đây, dì giúp thằng bé thu dọn một chút.”
Đàm Tiểu Ân”…”
Đinh Cẩn? Tới nơi này ở?
Hắn uống lộn thuốc à?
Cô mới vừa nghĩ như thế, Đinh Cẩn lại tới.
Cô nhìn Đinh Cẩn, “cậu muốn đến đây ở sao?”
“tôi nhớ cậu tôi, muốn tới bồi đắp cảm tình.” Đinh Cẩn nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, ra vẻ việc hắn đến đây ở không phải vì cô.
Đàm Tiểu Ân liếc hắn một cái, “cậu uống lộn thuốc à?”
Bình thường hắn xuất hiện ở trước mặt mình, Đàm Tiểu Ân đã rất buồn bực rồi, hiện tại hắn lại còn muốn dọn tới đây ở.
Đinh Cẩn nói: “Cậu đã đồng ý rồi.”
Đàm Tiểu Ân không hiểu được Đinh Cẩn muốn làm cái gì.
Đàm Tiểu Ân không có nói nhiều với hắn, đi phòng làm việc, nghe được Âu Minh Triết đang nói chuyện với Lý Sơn.
Lý Sơn có chút lo lắng hỏi: “Thật sự để Vũ Trung tới đây ở sao?”
“Cứ mặc kệ nó.” Âu Minh Triết ngược lại rất bình tĩnh.
“Anh không sợ cậu ta có ý đồ khác với phu nhân sao…” nhìn ánh mắt lúc vừa rồi Đinh Cẩn nhìn ảnh Đàm Tiểu Ân ở trên bàn, liền nhìn ra được, hắn đối với Đàm Tiểu Ân vẫn chưa dứt tình.
“Nó không dám.” Âu Minh Triết nhìn cái ly sứ trắng trên bàn, lại bồi thêm một câu: “Vợ của tôi, nó muốn cướp cũng không có cửa.”
Nếu như có
Hơn nữa, lần trước, Đinh Cẩn tới đòi mình tác thành cho hắn cùng Đàm Tiểu Ân, Đàm Tiểu Ân cũng đã dứt khoát cự tuyệt.
Âu Minh Triết mặc dù không thích bà xã bị kẻ khác nhòm ngó, nhưng cũng không đến mức hễ ra là ăn giấm.
Anh vừa nói xong, Đàm Tiểu Ân liền đi vào, “ai nói vậy?”
Những lời này quả thực là đang đánh mặt của anh.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, hỏi: ” ăn xong rồi?”
Đàm Tiểu Ân đi tới, nhìn vẻ tự tin vô cùng của Âu Minh Triết, không nghĩ ông xã của cô còn thích tự luyến như vậy, “sao anh lại dám khẳng định cậu ta không có cửa chứ?”
Nói như kiểu cô không thể rời xa anh vậy.
Mặc dù, sự thật là như vậy…
Âu Minh Triết nhíu mày một cái, nhìn Đàm Tiểu Ân, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo, “Có ý gì? Em còn muốn bỏ chồng theo trai sao?”
“…” Đàm Tiểu Ân thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Cô lại tự lấy đá đập chân của mình rồi!
Cô còn chưa nói được câu nào, Âu Minh Triết đã bồi thêm một câu, “em dám theo nó, anh đánh gãy chân em.”
“…” Đàm Tiểu Ân đi tới, cười một tiếng, ôm lấy cánh tay của anh, “làm gì mà dữ thế! Ai tối hôm qua mở mồm ra là gọi bảo bối hả.”