CHƯƠNG 346:
Anh nói: “Dĩ nhiên không phải. Công ty này là một công ty rất nổi tiếng, sản phẩm trải rộng cả nước, nhà chúng ta chỉ là một công ty nhỏ. Anh làm sao có mặt mũi lớn như vậy?”
“Công ty nhỏ?” Đàm Tiểu Ân không dám tin nhìn Âu Minh Triết.
cho tới bây giờ cô cũng không biết Âu Minh Triết làm công việc gì.
Chẳng qua là bình thường nhìn anh phô trương, cảm thấy không giống lắm.
Âu Minh Triết dương khóe miệng lên, nhìn bộ dạng hoài nghi của cô, trêu ghẹo nói, “Làm sao, chồng em chỉ là một ông chủ nhỏ, em thất vọng lắm à?”
Đàm Tiểu Ân ngồi xuống, “Không phải, em chỉ đang nghĩ, chắc anh làm ăn cũng được, không sao có thể ở trong căn nhà lớn như thế này.”
“…” Âu Minh Triết nhìn một vòng, nghiêm túc nói: “Cũng tạm được, là bạn của chị anh giới thiệu,bỏ vốn đầu tư cho anh.”
“Còn có loại chuyện như vậy nữa sao?” Đàm Tiểu Ân coi như là mở mang kiến thức.
Âu Minh Triết nghiêm túc giải thích như thật, “em cũng biết đấy, anh rể làm bên bất động sản, khai thác địa ốc, quen biết một vài người, cho nên việc làm ăn của anh cũng thuận lợi hơn nhiều.”
“…” Đàm Tiểu Ân bán tín bán nghi nhìn Âu Minh Triết, “Nhưng sao em nghe nói, khu biệt thự nghỉ dưỡng ở Hải Thành là do nhà anh rể anh đầu tư? ”
Âu Minh Triết họ khan một tiếng, hắng giọng nói, “Anh rể là cùng người ta hợp tác, trên thực tế cũng chỉ là người làm thuê mà thôi.”
“Thế căn nhà Chúng ta ở lúc mới đến đây thì sao?”
“Đương nhiên là đi thuê.” Âu Minh Triết ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, “Hiện tại căn biệt thự này còn chưa trả hết tiền, anh còn nợ rất nhiều
Nói xong, ánh mắt của anh tràn đầy ủy khuất.
Đàm Tiểu Ân cảm thấy anh đang nói đùa, nhưng mà nhìn ánh mắt lại rất chân thật.
Trong lòng cô lẩm bẩm, không vội trả lời.
Thấy cô không nói lời nào, Âu Minh Triết thương tâm nói: “Tiểu Ân chắc ghét bỏ ông xã rồi phải không, sớm biết như vậy anh đã không nói thật với em rồi.”
“…” Đàm Tiểu Ân sợ anh thật sự thương tâm, vội vàng nói: “ai ghét bỏ anh chứ. Không liên quan, chờ em kiếm ra tiền, chúng ta cùng nhau trả hết nợ.”
Âu Minh Triết thấy cô rốt cuộc tin lời mình nói, cười một tiếng, đưa tay tới cầm bàn tay lạnh như băng tay của cô, “lấy anh làm em phải chịu ủy khuất rồi, nhưng em yên tâm. Chỉ cần là thứ anh có, anh nhất định sẽ cho em thứ tốt nhất.”
“…” Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, âm thanh lại rất ôn nhu, Đàm Tiểu Ân có chút cảm động. Cô nhớ tới tin nhắn lúc nãy, cho rằng đó chẳng qua là ngẫu nhiên, “ngày mai em đi qua công ty kia xem một chút.”
Nghĩ đến khoản nợ anh vừa nói, Đàm Tiểu Ân nhất thời ý thức trách nhiệm nặng nề hơn.
Cô cũng muốn có thêm tiền để cùng anh chang chải nợ nần!
–
Một lát sau, Âu Minh Triết lên giường, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân cũng bò lên giường, cầm thứ gì trực tiếp nhét vào trong tay anh.
Anh sửng sốt một chút, nhìn đồ cô vừa dúi cho anh, “Đây là cái gì?”