Chương 407:
Thẩm Niệm Niệm cười nói, lời nói rất khó nghe: “ tốt ở chỗ nào chứ? Lúc anh ta kết hôn mình không đi, mẹ mình đi, nghe nói cô ta là một con bé quê mùa, hám tiền, hám gả vào nhà giàu, nếu không phải là vì cậu từ hôn, làm sao đến phiên loại phụ nữ n này gả cho Âu Minh Triết?”
Thẩm Niệm Niệm nói chuyện rất lớn, căn bản không sợ bị Đàm Tiểu Ân nghe thấy, ở trong mắt cô ta, Đàm Tiểu Ân chính là một con kiến hôi, ai biết Âu Minh Triết vì sao lại cưới cô?
Hơn nữa còn nghe nói, bọn họ kết hôn, Nhà họ Âu còn chẳng thèm đưa sính lễ đám cưới sang nhà gái, có thể thấy nhà họ Âu không coi trọng Đàm Tiểu Ân chút nào.
Cho nên, cô ta căn bản không coi Đàm Tiểu Ân ra gì.
Đàm Tiểu Ân còn chưa đi khỏi khu này, vì vậy nghe thấy hết những gì Thẩm Niệm Niệm
bây giờ cô mới biết, tại sao ban đầu, mọi người lại nhất định phải nghĩ biện pháp đưa sính lễ sang nhà cô.
Bản thân cô cảm thấy không có gì, nhưng mà ở trong mắt người khác, lại không phải như vậy
Dương Nhạc Linh ngăn cản nói: “Thanh Thanh, cậu đừng nói nữa! Mình và Âu Minh Triết đã kết thúc rồi.”
…
Cùng Âu Châu Du và Bà Âu ngâm suối nước nóng xong, Đàm Tiểu Ân ngồi ở đại sảnh.
Người đến người đi, chỉ có một mình cô ngồi ở chỗ này, nhìn có chút cô tịch.
Một lát sau, Lý Sơn nhìn thấy cô,gọi, “ Ngài Âu đang tìm cô đấy! sao cô lại ngồi một ở chỗ này!”
Đàm Tiểu Ân đứng lên, “Thì bây giờ về đây.”
Đàm Tiểu Ân đi theo Lý Sơn trở về phòng, Âu Minh Triết đang gọi điện thoại, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm, “Anh còn tưởng em bị tên lừa đảo nào bắt cóc rồi chứ, đang định báo cảnh sát.”
Đàm Tiểu Ân nghe xong, không nhịn được bật cười, “Em lớn như thế này rồi, còn có thể bị bắt cóc được sao?”
“Cái này thì cũng khó nói lắm.” Âu
Đàm Tiểu Ân giải thích: “Em thấy ghế ở đại sảnh êm quá nên vào ngồi thử một lúc.”
“…” Lý do này, cũng chỉ có Đàm Tiểu Ân dám nói ra khỏi miệng!
Âu Minh Triết nói: “Không có chuyện gì khác nữa sao?”
Đàm Tiểu Ân sửng sốt,Ông xã của cô hình như có ba mắt hay sao mà cái gì cũng bị anh nhìn ra được.
Âu Minh Triết nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Ân, không bỏ lỡ từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt của cô: “Nói thật đi.”
Đàm Tiểu Ân vốn cũng rất tức giận, nếu Âu Minh Triết đã gặn hỏi tới mức này,cô cũng không cần giấu anh làm gì, ủy khuất nói: “Có người bắt nạt em.”
“Bắt nạt?” Âu Minh Triết không dám tin nhìn lấy cô,lại có kẻ nào ngứa thịt dám đi bắt nạt vợ của anh? Dù là ai thì cũng chết chắc với anh rồi.
Đàm Tiểu Ân nói: “Em mặc bộ đồ bơi anh đưa cho em, vừa đi ra đó đã gặp Dương Nhạc Linh và bạn của cô ta, Bạn cô ta chê em xấu xí thì thôi, còn bảo em hám giàu, bị cả nhà ghét bỏ.”
Lý Sơn ở một bên nghe, xen vào nói: “Dương Nhạc Linh cũng tới nơi này ư?”
“vâng!” Đàm Tiểu Ân nói tiếp: “Cô ta đi cùng bạn.”
Nói đến chỗ này, Đàm Tiểu Ân nổi giận phừng phừng,hướng về phía Âu Minh Triết nói: “Đều tại anh hết, là anh bảo em mặc như vậy, mới bị người khác chê cười. Người ta đều ăn mặc đẹp như thế, chỉ em ăn mặc khác người, người kia còn nói, mẹ cô ta còn không thèm mặc bộ của em.”
Đàm Tiểu Ân xuất thân bình thường, cho nên, cho dù cô đã kết hôn với Âu Minh Triết,trở thành vợ anh, người khác cũng chỉ coi cô thành một kẻ thấp hèn còn trèo cao.