"Không cởi được vậy để tôi cởi giùm cho." - Âu Minh Triết tựa lưng vào cửa, dáng người cao ráo, khuôn mặt nhìn theo góc nghiêng càng hút hồn thiếu nữ.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì giật thột, lùi về sau theo quán tính, lại quên mất phía sau là thành giường.
Đến khi cô nhận ra thì đã quá trễ, đầu đập ngay vào giữa góc thành giường, nghe rõ tiếng cốp, trông vô cùng đau đớn.
"A ui...!A đau đau đau..."
Nhìn bộ dạng Đàm Tiểu Ân hai tay ôm đầu khóc không thành nước mắt, miệng liên tục kêu lên như muốn chuyển hóa vết thương trên đầu thành lời nói, tống khứ ra khỏi cơ thể.
Âu Minh Triết nhăn trán, hắn như vậy rất doạ người sao? Đến độ cô dâu của hắn sợ đến mức đầu đập vào thành giường như vậy?
"Cô là đồ ngốc sau, bao nhiêu chỗ tốt không ngã lại ngã ngay góc giường để mà đập đầu như vậy?" - Âu Minh Triết không nhịn được mà buột miệng nói.
Đàm Tiểu Ân đưa ánh mắt ai oán nhìn hắn, chẳng phải lỗi là do hắn sao.
Bây giờ lại quay sang mắng cô? Rõ ràng là thình lình xuất hiện, hại Tiểu Ân nhảy dựng lên định trốn.
Mà hành động này của Đàm Tiểu Ân cũng xuất phát từ những năm đầu khi cô bắt đầu xuất ngoại.
Cứ mỗi tối, nhân lúc cô đi ngủ, những người giúp việc mà cha mẹ thuê về đều rón rén đi vào phòng ngủ của cô lục lọi đồ đạc đáng tiền.
Tiểu Ân lúc đó được mấy tuổi? Dù biết bọn họ đang làm chuyện xấu cũng chẳng làm gì được.
Mỗi lúc nghe thấy chỗ cửa phát ra tiếng "lạch cạch", Đàm Tiểu Ân liền sợ hú hồn.
Đang ngồi chơi một mình cũng lập tức chui vào chăn giả ngủ, mặc kệ họ làm gì thì làm.
Cho đến năm 12 tuổi, vào buổi chiều nắng nhẹ, Đàm Nhu Nhi lần đầu tiên đến chỗ cô, cô liền kể lại toàn bộ mọi chuyện cho chị nghe.
Sau ngày hôm ấy, Đàm Tiểu Ân không thấy bọn họ xuất hiện trong nhà cô một lần nào nữa.
Cô cũng vì nhiều năm sống trong nỗi sợ như vậy, tạo thành bóng ma tâm lí, mỗi lần nghe thấy tiếng từ cửa phòng ngủ truyền đến tai, cho dù là phòng ngủ của ai, cô cũng đều có khuynh hướng chạy trốn thật nhanh...
Âu Minh Triết thấy đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt, trong lòng không kìm chế mà muốn xoa xoa chỗ đau của cô...!Chết tiệt, đúng là trúng tà thật mà.
Đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó, hắn tiến lại đầu giường, ngồi xuống.
Nhân lúc Đàm Tiểu Ân còn đang ngơ ngác, hai tay của hắn miết nhẹ má cô, ngay sau đó thì véo mạnh.
Đàm Tiểu Ân thật sự khóc ra, đầu đã đau, bây giờ má cũng bị véo.
Cô trong đầu đang suy nghĩ, rốt cuộc đã đắc tội với người đàn ông này lúc nào...!Bởi chỉ khi làm sai mới bị đánh đau như vậy.
"Là mặt thật sao, không phải là mặt nạ?" - Lúc kéo hai má của Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết không chú ý đến lực độ, khi thả ra thì hai má hồng hào đã bị hắn véo thành đỏ rực, hình như còn xưng lên một chút.
Càng làm hắn bất ngờ hơn, đây...!Mặt thật của cô vì