"Tiểu Ân dừng lại."
"Tiểu Ân dừng lại...!Giết người là phạm pháp đấy!"
Đàm Tiểu Ân và Bạch Phong Vũ đồng thời nhìn về phía cô ấy.
Tay của Đàm Tiểu Ân sau đó cũng buông lỏng, chớp mắt liên tục.
"Không phải, Vu Hân, mình đang doạ cậu ta mà thôi."
Ở cách đó không xa, rất nhiều nữ sinh đều vây quanh lại một chỗ để ngắm cảnh tượng này.
Sau đó không ngừng chậc lưỡi cảm thán.
"Thật không ngờ người tên Đàm Tiểu Ân này nhìn bề ngoài như thiên sứ, vậy mà nội tâm không đơn giản nha."
"Đúng vậy, còn có nhiều tiểu xảo để ghẹo trai nữa.
Không biết bằng khuôn mặt đó cô ta đã gạ gẫm bao nhiêu người rồi."
"Thật tiếc cho Mạc Kỳ An của chúng ta, bị cô ta chơi một vố."
Tại Đàm Tiểu Ân cũng gọi là thính, nghe được mấy cuộc đối thoại ở phía đối diện đó.
Nhưng cái cô không giữ ở đây là...!Cô chơi cô gái họ Mạc kia lúc nào?!
Còn chưa rõ bọn họ nói cái gì thì đã nhìn thấy Vu Hân tiến lại, cầm lấy cục đá mà Tiểu Ân làm rơi lúc nãy.
Cầm chắc trên tay, hơi dùng lực một chút ném thẳng về phía bọn con gái kia.
Bọn họ vì sợ đá ném chúng đầu lập tức hét toáng lên sợ hãi.
Lúc mở mắt ra thì đã thấy cục đá rơi xuống ngay bên cạnh người vừa nói câu cuối kia.
"Ba mặt giáp một lời, các ngươi đá xéo ai ta mặc kệ, nhưng dám đá xéo mắng Đàm Tiểu Ân thì các ngươi đừng có mà hằng sống yên ổn với Vụ Hân này."
Ai mà không biết, Vu Hân nếu không nổi vì là người thân thiết với Doãn Lập Thành, tổng giám đốc của Doãn thị thì chắc chắn cũng sẽ nổi với cái danh xưng đầu gấu trong trường.
Chọc vào cô ấy coi như không toàn thân trở về.
Ai biểu nếu cô ta có làm sai thì Doãn Lập Thành vẫn chỉ cười sủng nịnh rồi kêu đúng.
Mà Doãn Lập Thành đã kêu đúng thì đừng mong ai có thể bẻ lại thành sai.
Tuy nhiên, Vu Hân cũng rất biết điều, mấy chuyện đốt nhà phá trường hay phạm pháp đều chưa từng thử qua.
Bạch Phong Vũ im lặng để cho Vu Hân ra oai, nhưng ánh mắt của hắn lướt qua từng khuôn mặt một.
Nụ cười rõ ràng ấm áp ôn hòa lúc này không khác gì ác ma.
Nữ sinh nhìn vậy, cho dù hoa simuốn nhìn ngắm một chút cũng không dám, đều cúi đầu xuống.
Ai về nhóm đó, không dám ho he thêm câu nào nữa.
Đàm Tiểu Ân dơ ngón cái lên, công nhận rằng Vu Hân là cô gái chỉ biết ngăn người ta.
Hừ, rõ ràng không cho cô dùng đá ném, lại hiên ngang cầm đá của cô chọi người.
Ánh mặt trời bắt đầu thu về những tia nắng gắt, chỉ chừa lại trong bầu khí quyển những dòng tia ấm áp.
Bầu trời dần chuyển sang màu vàng cam rực rỡ, cũng là lúc thành phố theo góc độ nhìn từ trên cao bắt đầu chuyển mình để khoác lên trên đó vẻ đẹp dịu dàng.
Thiên nhiên nhẹ nhàng thơ mộng đến vậy, nhưng có lẽ người ở trong xe không còn hơi sức để nghĩ đến chuyện ngắm cảnh nữa rồi.
Thầy phụ trách bước lên, dặn dò thời gian thu báo cáo của các nhóm, sau đó thì tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Bạch Phong Vũ trở lại với con Icon Sheene của mình, đang định quay đi thì chân như mọc rễ không di chuyển được.
Cậu ta ngoảnh mặt về phía mấy chiếc xe lớn kia, nhìn chằm chằm vào một hướng.
Xuyên qua cửa kính xanh đen nhìn bóng hình thiếu nữ.
Có chồng rồi sao? Tên